Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ta có chút ấn tượng!” Giờ khắc này, vẻ mặt Thái Nhất thật ngưng trọng.
Sắc mặt lão đang thay đổi, sâu trong đôi mắt hiện lên một ít cảnh tượng thời niên thiếu, đang mông lung nhớ lại.
Thời niên thiếu ngày xưa của lão cũng từng thần thái sáng láng, hành tẩu trên trần thế, rất chính nghĩa, trở thành vai chính dương gian trong thời đại đó.
Sau đó lão thay đổi, vì tồn tại, vì càng mạnh nên trở nên càng lạnh nhạt vô tình, coi sinh mệnh thế gian như con kiến.
“Sư tổ của ta... Từng đề cập qua!”
Lúc này, sắc mặt Thái Nhất hoàn toàn thay đổi, rốt cuộc lão cũng nghĩ tới mình từng tiếp xúc những từ này khi nào, đó là vào thời niên thiếu, đã quá xa xăm.
Lão là sinh vật như thế nào?
Thái Nhất vốn không thuộc về kỷ nguyên này, tránh được đại tai nạn của kỷ nguyên trước, ngủ đông trong di tích Hỗn Độn Hải, sau đó sống lại.
Loại sinh mệnh thể cổ xưa này từng thuộc về thế giới mất đi!
Bởi vì lão sống đã quá lâu, không có khả năng giữ lại tất cả ký ức, có vài thứ râu ria đều sẽ phong bế, hoặc trực tiếp tiêu tan.
Tiến hóa lộ không có điểm cuối, bất cứ cường giả nào cũng có thể cảm nhận được trong quá trình quá độ sinh mệnh này, nếu tâm tư thuần tịnh, tạp niệm ít đi một chút thì sẽ tương đối dễ giao hòa và lột xác với xiềng xích đại đạo.
Loại lão cổ này vì bảo trì xích tử chi tâm, bình thường đều sẽ trảm đi rất nhiều ký ức vô dụng vụn vặt.
Mà hiện tại, lão mở ra một đoạn ký ức cũ phủ đầy bụi, lại cảm thấy sau lưng lạnh cả lẽo. Trong ký ức vụn vặn thuở thiếu thời lại chôn giấu đại sự kiện đáng sợ như vậy!
Lúc này, tất cả mọi người thấy được vẻ mặt của lão, cũng nghe thấy lời nói của lão, đều ý thức được chuyện này rất nghiêm trọng, chắc chắn cực kỳ đáng sợ.
“Quan tài chặn cửa, việc này đã rất xa xăm, rất thê lương, từng tràn ngập máu và nước mắt, có liên quan đến sinh tử của người trong cả thiên hạ.” Thái Nhất bình tĩnh nói.
Chỉ một câu ngắn gọn như vậy đã lập tức làm người ta cảm nhận được cảm giác trầm trọng.
Tất cả mọi người quay đầu lại, xuyên qua khe hở cánh cửa kia mà nhìn về phía thạch quan bị xiềng xích đại đạo của bốn thế giới khóa chặt ở nơi đó.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người cảm nhận được một cảm giác bi tráng, che trời lấp đất mà tràn đến, như thấy được một câu chuyện xưa thê lương, khiến lòng người nặng trĩu.
“Tổ sư của ta cũng được xem là sinh linh vô địch trên trời dưới đất trong kỷ nguyên trước kia, nhưng khi đề cập đến người kia và cái quan tài kia thì cũng phải nhìn lên mà kính sợ.”
Một câu thôi đã làm sắc mặt các sinh vật cứu cực thay đổi, cảm giác như núi cao đè lên đầu.
Mà trong mắt bọn họ, thạch quan càng thêm thần bí khó lường, như cảm nhận được sự thê lương nào đó.
“Tổ sư nói, không chỉ Nhân tộc chúng ta, hầu như tất cả các tộc trong thiên hạ đều suýt bị diệt sạch, nếu không có người đó lấy quan tài chặn cửa thì trên đời đã không còn tồn tại sinh linh.”
Chuyện xưa ngắn gọn, nhưng một đoạn lời nói thôi lại làm người ta mơ hồ gian cảm nhận được khí tức thời đại kia. Đó là một thế giới đổ máu, các tộc sắp tiêu vong.
Có người vác quan tài ngăn cửa, chặn lại đại tai hoạ, bảo vệ thế gian.
“Quan tài chặn cửa không chỉ cứu lại dương gian chúng ta, mà còn có các thế giới khác, tổ sư có nhắc tới, tất cả đại giới chư thiên đều bị lan đến, nếu bất cẩn đều sẽ bị máu chảy xuống từ vòm trời ăn mòn, từ đây thế gian hóa thành huyết sắc, vạn vật mất đi, tất cả chủng tộc đều điêu tàn, không còn sinh cơ nữa.”
Đây là ký ức cũ mà Thái Nhất cung cấp, rất ngắn gọn, không có tin gì càng chi tiết. Nhưng các sinh vật cứu cực đều không nói gì, trầm mặc thật lâu, cảm giác được sự khủng bố của thế hệ kia và sự bi tráng thời đại, chư thiên đổ máu, các thế giới đều hóa thành tử địa, không còn dấu vết của sự sống.
“Người kia là ai?” Chủ nhân của viện nghiên cứu Hắc Huyết hỏi.
“Hẳn có liên quan đến Đệ Nhất Sơn.” Thái Nhất đáp.
Năm đó lão còn trẻ, mà tổ sư của lão cũng không nhiều lời, nhưng dựa theo một ít manh mối sau đó, hắn cảm thấy có liên quan đến Đệ Nhất Sơn.
Lời này vừa nói nói ra, đồng tử của không ít người co rút lại, bọn họ không thể không kiêng kị, cái tên Đệ Nhất Sơn thật sự không phải tùy tiện được đặt, mà có các loại cổ quái.
Cẩn thận nghĩ lại, nơi đó cực kỳ đáng sợ, có quá nhiều bí mật.
“Lai lịch của mấy tấm da người kia rất kỳ quặc, rất quỷ dị.” Có người mở miệng.
Cửu Hào, Lục Hào, Tam Hào, Nhị Hào… của Đệ Nhất Sơn, đều từng qua đời, cực kỳ tà dị, được coi là danh sách sinh vật, bắt đầu từ số một, ít nhất có chín.
Cũng có người nói, đó chỉ là một người, từng chín lần tróc da, hiện tại chân thân không biết ở phương nào.
Tóm lại, Đệ Nhất Sơn làm người ta rất kiêng kị, nếu không cần thiết cũng không muốn chọc vào.
“Võ Hoàng từng ra mặt vì đệ tử thân truyền, từng giao thủ với... Cửu Hào kia, cảm giác thế nào?” Có người hỏi.
Võ Phong Tử lạnh nhạt nói: “Hắn rất mạnh, tuy ta chỉ xuất động một binh khí, biến thành thân thể của mình, nhưng hắn cũng chỉ bày ra một dấu vết, nhưng đã khủng bố vô biên, dù sao cũng chỉ là một tấm da người, nếu có huyết nhục thực sự thì không dễ dàng đoán ra được!”
“Hừm, ta cũng nghĩ tới một đoạn ghi chép mơ hồ.” Lúc này, một người khác đến từ thế giới ngầm mở miệng, cũng là một trong những ngọn nguồn hắc ám.
Thế giới ngầm sớm đã tồn tại vô số năm, có một mặt huyết tinh, nhưng cũng đang thăm dò chân tướng thế giới, khai quật các loại bí mật trọng đại từ xưa đến nay.
Dù sao mỗi khi thế giới phát triển đến thời kỳ nhất định thì không thể tránh khỏi chung kết, đi đến điêu tàn, bọn họ muốn nghiên cứu thấu triệt, tránh thoát khỏi chuyện đó.
Tất cả mọi người nhìn về phía lão, cả Thái Nhất cũng lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
Người này hành tẩu trong thế giới ngầm, xuyên qua cả kỷ nguyên, thời trẻ từng khai quật ra tấm bia đá không thuộc về kỷ nguyên này ở di tích, phá giải được không ít văn tự.
“Quan tài chặn cửa là chặn phía trên trời xanh, ngăn cách chư thiên vạn giới với nơi đó, bằng không đừng nói Nhân tộc, cho dù là các tiên vương Tiên tộc cũng bị huỷ diệt, các đại thế giới đều sẽ như bọt nước điêu tàn, trở về với tĩnh mịch.”
Mặc dù là sinh vật cứu cực, trong lòng tất cả những người ở đây đều chấn động kịch liệt, thực đáng sợ, vạn giới cùng chìm xuống, chư thiên suy vong, thật sự khiếp người, kinh sợ thế gian.