Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chủ nhân viện nghiên cứu Hắc Huyết nhíu mày, mạnh như lão mà cũng tự cảm thấy rất khó sắp xếp ra sát cục như vậy trước khi chết, lúc Lê Đạt sắp chết, gấp như thế thì làm có thể làm được?
“Ta cảm thấy, đây không phải do Lê Đạt sắp đặt, hắn nghịch thiên đến mấy cũng không có khả năng làm được bước này, giam cầm ít nhất xiềng xích đại đạo của bốn con đường tiến hóa văn minh, mạnh không thể tưởng tượng, nghe rợn cả người, nếu có thủ đoạn này thì hắn sẽ không chết, đã có thể cứu sống chính mình!”
Có người mở miệng, không cho rằng Lê Đạt có được sức mạnh nghịch thiên không thể tưởng tượng như vậy.
Thái Nhất nhìn chằm chằm cánh cổng khép kín kia, xuyên qua khe hở kim sắc không ổn định, nhìn về phía quan tài Đại Âm Phủ, chăm chú nhìn bốn trong tám sợi xiềng xích.
Lão quá cổ xưa, cường đại không thể tưởng tượng, rất có quyền lên tiếng, những người khác cũng nhìn về phía lão.
“Hẳn không phải Lê Đạt bố trí, những thứ đó đều là tổ liên một giới, trước khi chết Lê Đạt còn làm không được.”
Thái Nhất cho rằng đây là sản vật của hàng tỉ năm trước, có sinh vật vô thượng không thể suy đoán khác sắp xếp, dùng để chặn cửa, làm Đại Âm Phủ và dương gian hoàn toàn ngăn cách.
Thậm chí, sinh vật thần thoại trong truyền thuyết, tồn tại đáng sợ của dương gian - Thái Nhất cũng suy đoán đây là nguyên nhân Lê Đạt chết.
“Hả?!” Có người kinh ngạc, năm đó trong bọn họ, tuy không phải toàn bộ, nhưng cũng có vài người ra tay, quạt gió thêm củi, làm Lê Đạt rảo bước tiến lên tử cục.
Hiện tại, nghe Thái Nhất nói vậy, bố cục năm đó không quan trọng mà những xiềng xích đại đạo khóa chặt quan tài kia mới là trí mạng?
Một người nói: “Cũng đúng, năm đó sở dĩ ta ra tay, cũng do bị dụ hoặc, trong đó có đủ loại trùng hợp, tràn ngập quỷ dị, chúng ta tuyệt đối không phải chủ lực.”
Tuy có suy đoán, nhưng đến bây giờ, trong bọn họ có người còn không rõ bí mật cụ thể của năm đó!
Võ Hoàng mở miệng: “Lê Đạt chết thảm, hẳn là vì xuyên qua cánh cửa này rồi bị kéo vào quan tài, không chạy thoát được, vì vậy hình thần đều bị tổn hại, cuối cùng chết ở nơi đó!”
Chuyện năm đó thực không đúng, rất quỷ dị, cả bọn họ cũng cảm thấy không thích hợp. Tuy dòng nước tiền sử rất sâu, nhưng bọn họ cũng không sợ.
Có người híp mắt lại, đồng tử bắn ra tia sáng tiên kiếm màu bạc, sắc bén mà đáng sợ, tua nhỏ trời cao Âm Châu, khe hở không gian không biết đã dài đến bao nhiêu vạn dặm.
Người này nhìn chằm chằm phía trước, thông qua khe hở, nhìn về phía thạch quan Đại Âm Phủ.
“Rốt cuộc quan tài chặn cửa là do ai để lại?”
Mấy sinh vật cứu cực đều muốn biết vấn đề này, nhưng hiện tại lại không thể xác định.
“Các ngươi xem, Vạn Mẫu Kim Ấn do nắp quan tài đè lên là Lê Đạt cố ý lưu lại dụ hoặc người khác sao? Ta thấy không giống!” Một người mở miệng, lật đổ suy đoán trước kia.
Đôi mắt bọn họ đều thăm thẳm, nếu Lê Đạt bị nhốt trong quan tài, như vậy Vạn Mẫu Kim Ấn có thể dùng để chống nắp quan tài, hắn ta muốn nhờ vậy mà chạy ra!
“Tất cả đều là suy đoán, không thể xác định cái gì cả.” Chủ nhân của viện nghiên cứu Hắc Huyết mở miệng.
Thậm chí, hiện tại ông ta lại có chút hoài nghi, hơi ớn lạnh mà nói: “Các ngươi nói, Lê Đạt thật sự đã chết sao? Dù sao chuyện thạch quan chặn cửa cũng quá dị thường, càng suy nghĩ thì càng khiến người ta không rét mà run.”
“Hả, Lê Đạt không chết?” Một người trong đó cảm thấy sau lưng phát lạnh, năm đó lão có đại thù với Lê Đạt, không chết không ngừng, cho nên cực kỳ mẫn cảm.vs vấn đề này
“Có phải chúng ta quá lạc quan hay không, có lẽ Lê Đạt chưa chết, tất cả suy đoán trước đây đều có vấn đề!” Chủ nhân viện nghiên cứu Hắc Huyết thực thận trọng.
Dù sao ông ta làm nghiên cứu, trời sinh đã cẩn thận, luôn giữ thái độ hoài nghi với mọi chuyện.
Võ Hoàng lắc đầu, nói: “Chuyện này không có khả năng, ta và Lê Đạt đã từng đấu tranh đổ máu, cho dù là chân huyết hay là khí tức linh hồn, không ai càng hiểu hắn hơn ta.”
Lão nhìn chằm chằm thạch quan Đại Âm Phủ và nói: “Hắn ở ngay bên trong, thi cốt đã hủ bại, linh hồn hóa thành bụi bặm, vẫn được giữ trong quan tài đó.”
Võ Hoàng thực tự tin về chuyện này, hắn dùng thủ đoạn đặc thù thấm nhuần tất cả, tin chắc Lê Đạt đã chết, còn chết rất thảm, nằm ngay trong quan tài, năm đó không thể chạy ra được.
Chỉ có một tia chấp niệm không tiêu tan trong thiên địa, trở về dương gian là vì nhìn lại mảnh đất này và những người năm đó một lần!
Có sinh vật cứu cực nhìn về phía Thái Nhất, lão già này vô cùng đáng sợ, quá mức cổ xưa, ánh mắt thật sự tinh tường nhất, lão có nhìn ra cái gì hay không?
“Đã chết!” Thái Nhất mở miệng, đơn giản mà trực tiếp, nhìn thấy mọi người trông lại, cuối cùng lão vẫn bổ sung: “Trước mắt, có lẽ hắn đã chết, trừ phi có thể nghịch thiên, hủ thi sống lại, bụi linh hồn lại toả sáng sinh cơ, ta nghĩ hắn không làm được!”
Nếu có thể làm được, có thủ đoạn này thì Lê Đạt cũng sẽ không chết, không ai có thể giết hắn!
Dù cho là thạch quan chặn cửa cũng không đánh bại được hắn!
“Sao ta cảm thấy bốn chữ quan tài chặn cửa có chút quen tai, năm đó đã từng thoáng chốc nhìn thấy trong ghi chép cổ xưa nào đó?” Có người nói nhỏ.
“Mặc kệ thế nào cũng phải thử lấy Vạn Mẫu Kim Thư về lần nữa!” Võ Hoàng mở miệng.
“Chờ một chút, thạch quan chặn cửa, để ta suy nghĩ một chút!” Thái Nhất bỗng mở miệng, ngăn cản mọi người!
...
Giờ phút này, bọn họ không biết, một ô quang đen đến mức làm người ta hốt hoảng đang càn quét thiên hạ, thăm dò hang ổ trống... Hậu viện của các cứu cực.
Hơn nữa, còn có Sở Ma đầu cũng chuẩn bị hưởng ké, đi theo phía sau vào nhà càn quét!
Âm Châu, Thái Nhất trầm tư trong sương đen, ánh mắt lúc sáng lúc tối, hư không chung quanh sụp đổ, lan tràn ra ngoài không biết bao nhiêu vạn dặm.
“Quan tài chặn cửa...”
Trong ấn ký sinh mệnh dài đăng đẳng của lão có manh mối mơ hồ, quá khứ từng tiếp xúc mấy chữ này.
Lúc này, cánh cổng phía trước không vững chắc, cái khe kim sắc nổ vang, năng lượng Đại Âm Phủ không ngừng tràn ra, nơi này đã trở thành một mảnh ách thổ vô cùng đáng sợ.
Hiện tại khu vực này, trừ mấy sinh vật cứu cực ra thì không kẻ nào có thể nán lại, nếu không sẽ lập tức hóa thành một bãi máu đen, chết không có chỗ chôn.
Đệ tử thân truyền của các sinh vật cứu cực đều là đại năng đỉnh cấp dương gian, nhưng vừa buông những vật tư thiên tài địa bảo dùng để phá cổng kia xong đều nhanh chóng thoát đi, căn bản không thể nán lại, chỉ có thể đứng ở bên ngoài Âm Châu.