Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phanh!
Đáng tiếc, Ly Hỏa Thiên Nha thất bại.
Sở Phong lập tức thò ra một bàn tay to, trực tiếp kéo một Thiên Tôn xuống từ bầu trời rồi đập mạnh xuống mặt đất, làm hắn không động đậy được, bị trấn áp!
Chỉ một thoáng, sắc mặt tất cả mọi người trắng bệch, ma đầu này quá khủng bố, tiến hóa giả cấp Thiên Tôn căn bản không thể chống lại hắn.
“Sở Ma, không, Sở Thần Vương, ngươi quá oai phong!” Tử Loan vuốt mông ngựa, mắt to chớp động, kiêu ngạo đứng lên, nhìn xuống mọi người và nói: “Xem các ngươi ai còn dám không phục bổn cung, tên nào dám không tuân theo pháp chỉ của bổn cung!?”
Đây là cáo mượn oai hùm điển hình.
Sở Phong nhìn thoáng qua dược điền, ánh mắt nóng rát lại nhìn về phía Ly Hỏa Thiên Tôn, nói: “Lát nữa cũng đến động phủ của ngươi, dâng lên các loại thiên tài địa bảo!”
Rất nhanh, hắn lại nheo đôi mắt lại, nhìn về phía cuối chân trời, lẩm bẩm: “Tia sáng đen kia cướp bóc thiên hạ, thật ra ta cũng có thể nhân cơ hội hành động, đóng gói thu chỗ tốt ở các nơi, cứ quyết định như vậy đi, có lẽ lần này là một cơ hội lớn!”
Hắn thật sự chuẩn bị cướp sạch thiên hạ! Trong đó bao gồm cả đi đến đạo tràng của Võ Phong Tử một vòng.
Giờ này khắc này, tia sáng đen kia thật sự đang ở cùng một châu với hắn, nó đang bồi hồi ngoài Hồn Quang Động, muốn phá tan.
Cùng lúc đó, Âm Châu, có sinh linh cứu cực bất an trong lòng, sinh ra ý niệm không tốt.
Tỷ như chủ nhân của viện nghiên cứu Hắc Huyết, hiện tại đang nhíu mày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao mình lại hoảng hốt như vậy, chẳng lẽ nơi đây cực kỳ nguy hiểm?
Thái Nhất rất cổ xưa, thực lực khủng bố vô biên, cảm nhận giờ khắc này càng mãnh liệt, hiện tại đang ngửa đầu nhìn trời, trong lòng cân nhắc: Chẳng lẽ ta không nên xuất thế? Cứ cảm thấy không đúng.
“Chư vị, còn không ra tay!?”
Võ Phong Tử hét lớn, lão đã hành động trước một bước, thần quang mênh mông, Võ Hoàng phát ra thiên uy, một phần hồn lực xâm nhập vào Đại Âm Phủ, muốn cướp lấy khối Vạn Mẫu Kim Ấn kia!
Những người khác cũng hành động, đồng loạt ra tay!
Phốc!
Trong phút chốc, Võ Hoàng há mồm ho ra máu, lảo đảo lùi lại, làm cả mặt đất Âm Châu đều nứt nẻ, muốn sụp đổ, khủng bố vô biên!
“Kẻ điên Lê Đạt này, ta @#¥!” Võ Hoàng rống giận, lão bị ta gọi là Võ Phong Tử, nhưng hiện tại lại mắng Lê Đạt như vậy, có thể thấy được lão gặp phải chuyện tà tính và kinh người đến cỡ nào.
Những người khác cũng nhanh chóng lùi lại, không ngừng có chân huyết bắn ra!
Nơi này đã xảy ra chuyện cực kỳ khủng bố!
Âm Châu, mặt đất lún xuống, sương đen thổi quét vực ngoại, biển sao phủ kín đầy trời, cảnh tượng khiếp người.
Miệng mũi Võ Phong Tử ứa máu, lần này thật sự bị thương không nhẹ!
Phía bên kia, mạnh như chủ nhân của viện nghiên cứu Hắc Huyết mà hiện tại giáp trụ cũng rách nát, đầy người đều là vết thương, lảo đảo lùi lại, mỗi một bước đều dẫm ra một lỗ đen đáng sợ trên hư không.
Phía trước, dù là Thái Nhất trong truyền thuyết thì một trong những cường giả tối cổ vô địch đương thời cũng bay ra ngoài, khóe miệng tràn ra máu chín sắc, khiến người ta kinh sợ.
Các sinh vật cứu cực khác cũng lùi lại, ai cũng bị thương nặng, chân huyết văng khắp nơi!
Cảnh tượng này thật làm người ta kinh hãi, nếu truyền ra thì có bao nhiêu người sẽ tin tưởng?
Ai trong bọn người ở đây là người hiền lành kia chứ? Tất cả đều là sinh vật cứu cực, đều là nhất đại chí cường giả, thế mà tất cả đang đồng cùng bị trọng thương.
“Lê Đạt, hắc họa!” Có người cắn răng, trong sương đen lộ ra hình dáng mơ hồ, giống như ma thần khai thiên lập địa, đứng sừng sững trong bóng đêm, làm thiên địa cũng phải run lên.
“Lại dám gài chúng ta!” Bên kia, trong sương đen có hai đồng tử kim sắc cực kỳ băng hàn, như chung cực giả hạ táng hàng tỉ năm trước sống lại.
Cả đám người vừa kinh vừa giận, không ngừng lùi lại, rời xa cánh cổng kia.
Cánh cổng dẫn đến Đại Âm Phủ cũng khép kín phần lớn, chỉ có một cái khe hoàng kim có lôi đình lóng lánh tràn ra, không gian chấn động kịch liệt, mưa máu tầm tã.
Khí tức chẳng lành tràn ngập, năng lượng hủy diệt đang dâng trào, đến lúc này còn chưa tiêu tán!
Xuyên qua cái khe đáng sợ, xỏ qua đại dương âm khí mênh mông phía sau cửa, có thể nhìn thấy một phần cảnh vật của Đại Âm Phủ.
Quan tài được tạc thành từ thế giới thạch bị tám xiềng xích giam cầm, mỗi một xiềng xích đều kết nối với một góc thạch quan.
Tất cả khí tức bạo ngược, năng lượng hủy diệt đều tỏa ra từ những xiềng xích đó.
Đặc biệt trong đó có bốn xiềng xích quỷ dị giống như bốn mảnh thế giới phát ra ánh sáng vĩnh hằng, mảnh nhỏ đại đạo vô tận như thủy triều dâng trào, nồng đậm đến mức làm sinh vật cứu cực cũng phải khiếp sợ.
Tới hoàn cảnh của bọn họ, tất nhiên có thể khống chế quy tắc, lợi dụng đại đạo.
Nhưng bọn họ chưa từng gặp qua cảnh tượng này, mảnh đại đạo như đại dương mênh mông vỡ đê, trút xuống và gào thét, cuồn cuộn vô ngần, không thể ngăn cản.
Ngay vừa rồi, bọn họ gần như bị bao phủ, bị trực tiếp ngao luyện mà chết!
Trong tám xiềng xích có bốn sợi thực đặc thù, đến từ con đường tiến hóa của văn minh khác, đều là xiềng xích đại đạo của một giới mà cũng suýt trảm phá Đạo Quả của bọn họ!
Rất khó lý giải, năm đó rốt cục Lê Đạt ăn trộm được như thế nào.
Hơi chạm vào xiềng xích đại đạo của một giới, chẳng khác nào là kẻ địch của toàn bộ đại thế giới!
Hiển nhiên, mỗi con đường tiến hóa văn minh trong bốn cái đều có thể so sánh với dương gian, đều là đại thế giới hoàn mỹ.
Ngay vừa rồi, bọn họ như đang đối địch với tứ đại thế giới!
Dù cho là sinh vật cứu cực, được xưng là tồn tại vô địch trong từng thời đại của mỗi người ở dương gian cũng chịu không nổi khi đột nhiên gặp phải sự tấn công của toàn bộ đại giới như thế này.
Bị tập kích như thế vẫn chưa chết đi, đây là nghịch thiên!
Vừa rồi cho dù là Võ Hoàng hay Thái Nhất, Đạo Quả của ai cũng bị xiềng xích đại đạo của một giới khóa chặt, sau đó bị đạo liên xuyên thủng, thật sự là quá nguy hiểm.
Xiềng xích đại đạo của một giới là quy tắc tối cao, tương đương với một kích chung cực!
“Lê Đạt quả nhiên là tai họa, dù đã chết cũng không bớt lo, dám mưu hại chúng ta như vậy!” Có người mở miệng, giọng nói âm trầm, sát khí tràn ngập, thổi quét Âm Châu mênh mông.
Từ nam đến bắc, từ đông đến tây một châu, động một chút chính là khoảng cách thiên văn, tính bằng đơn vị trăm triệu dặm.
Có người lạnh lùng nói: “Đây là tính cách của hắn, vẫn luôn như thế, xứng đáng bị thiên lôi đánh xuống, cuối cùng chết thảm, cả ông trời cũng không nhìn được!”