Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong bước nhanh ra rừng thông, bước vào mảnh cỏ xanh, một mình đối mặt với một đám người bên cạnh ao hồ, mái tóc tung bay, ánh mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm vào mọi người.
Trong nháy mắt, cả đạo tràng đều kinh hoảng, sát khí lập tức thổi quét, khiến mọi người sởn tóc gáy!
“Sở Phong!”
“Hắn... sao hắn lại đến vào lúc này!”
“Không phải hắn bị đại năng nhất mạch Võ Hoàng đuổi giết sao?!”
Rất nhiều người kinh sợ, lông tóc dựng đứng, cảm thấy Tử Thần đang tới gần!
Tử Loan ngồi xổm trên mặt đất nghe tiếng kinh hô này thì lập tức ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt.
“A, Sở Phong, sao ngươi càng lớn càng nhỏ người vậy? Đến bây giờ còn không cao bằng ta!”
Trong nháy mắt, sắc mặt Sở Phong đen nhánh, thật muốn cú cho nàng một cái, đây là trọng điểm sao? Người cứu vớt ngươi đã đến rồi, ngươi không nên kích động đến vui sướng phát khóc sao? Còn nữa, nói ta nhỏ, nơi nào nhỏ?! Đương nhiên, đây không phải trọng điểm! Nhưng hắn lại muốn nhấn mạnh như vậy!
Sở Phong oán niệm, cũng oán giận quở trách Tử Loan trước mặt mọi người.
Cả đám người cũng không biết nói gì, ngươi cũng đủ rồi, cũng không nắm được trọng điểm!
Cả Tử Loan cũng phát ngốc, rốt cuộc ai mới không trọng điểm?
Nàng cũng tỉnh ngộ nhanh, lập tức kể khổ, nói: “Sở Phong, đại ma vương, ngươi hại khổ ta, lần này đều là vì bị ngươi liên lụy, bọn họ mới bắt ta. Ta mong ngôi sao mong ánh trăng có người tới cứu ta, kết quả gặp khổ hình, mỗi ngày đều nhận đòn hiểm, cả thần vũ xinh đẹp cũng suýt bị người ta nhổ, dương gian thật là đáng sợ, nhiều ngày như vậy ta chịu đủ trắc trở, đã sụt chừng mười lăm ký rồi!”
Tiếp theo, nàng lại nhanh chóng bổ sung: “Cũng may vừa rồi ta thông minh, trấn định tự nhiên giả mạo sinh vật cấp Đại Vũ, uy hiếp bọn họ, bằng không kết cục thực thê thảm, đương nhiên ngươi kịp thời tới cứu cũng rất quan trọng, ta... Quá cảm động!”
Nàng điên cuồng vuốt mông ngựa, tiến hành cứu vớt lại.
Nói xong lời cuối cùng, cả nàng cũng tin là mình thong dong mà trầm ổn, gặp nguy không loạn, sớm quên mất dáng vẻ mình run lên bần bật, khóc rống rơi lệ không tiền đồ.
“Ngươi cảm động đến muốn tiếp tục dụ bắt ta, đánh ta?” Sở Phong chế nhạo.
“Đó không phải phát huy đột xuất thôi sao.” Tử Loan ngượng ngùng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trong lòng nàng thật sự có mộng tưởng, khi nào có thể đánh Sở ma đầu này một trận đây? Tên này quá đáng giận, từ khi quen biết đến hiện tại, cả ngày chỉ biết bắt ép và hù dọa nàng.
“Sở Phong, ta nghĩ chúng ta có chút hiểu lầm.” Phượng Vương mở miệng, nàng cảm nhận được nguy cơ trùng trùng, ý thức được tình cảnh rất bất ổn, phải làm dịu lại bầu không khí.
“Ưu nhã gài bẫy, săn thú, chơi vui... Những câu đó đều là hiểu lầm?” Sở Phong cười lạnh, nhắc đến những chuyện đó, hắn lại lòng đầy căm phẫn.
Những người này nghĩ mình cao lắm, dám nhằm vào hắn và người bên cạnh hắn như vậy, tự cho là cao hơn người ta một bậc sao? Dám coi hắn là con mồi.
Hồn Quang Động ghê gớm lắm sao, sớm muộn gì hắn cũng đánh tới!
Xích!
Giờ khắc này, nam tử tóc đỏ trực tiếp xuống tay với Tử Loan, hắn cảm thấy có lẽ chiêu này là thủ đoạn hữu hiệu nhất, bắt lấy con chim tước nhỏ này, làm Sở Phong ném chuột sợ vỡ đồ.
Thiên Tôn ra tay, hung hãn như lôi đình bùng nổ, phù văn chói mắt bao phủ lấy vị trí của Tử Loan.
Nhưng hắn ra tay nhanh, lùi lại cũng nhanh, trên mặt đất ở trước người Tử Loan có vô số ký hiệu Tràng Vực sáng lên, hình thành quầng sáng lộng lẫy bao phủ nàng lại, chư pháp khó gần người!
Nếu Sở Phong tới rồi thì sao có thể để Tử Loan bị thương tiếp, hắn đã sớm đề phòng.
Oanh!
Một tiếng nổ đùng vang lên trong hư không, một quyền của Sở Phong đã lao đến gần, làm nam tử tóc đỏ không thể tránh né, nhanh đến làm hắn ta kinh sợ, lông tơ trên người dựng hết cả lên.
Gần như vừa tiếp xúc thì đã có vô số sương máu nổ tung, nửa người của Thiên Tôn tóc đỏ đã biến mất. Đây là chênh lệch, hắn ta bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất rồi không nhúc nhích, các loại phù văn lưu chuyển trên người hắn ta, áp chế hắn sắp tan ra trong nháy mắt!
Thực lực của hai người chênh lệch quá lớn!
Thử nghĩ, cả Thiên Tôn lâu đời là sư tỷ của Thái Võ cũng bị sáu quyền của Sở Phong đánh nát, vậy càng không bàn đến Thiên Tôn mới lên của Hồn Quang Động, căn bản không có bất ngờ gì xảy ra cả.
Trong quá trình này, Sở Phong cẩn thận khống chế năng lượng, không lan đến những người khác, cả đạo tràng lành lặn, bởi vì hắn thực sự phát hiện một ít thứ tốt, không muốn hủy diệt.
Cách đó không xa có một mảnh rừng trúc tuyết trắng, mỗi cây trúc đều trong suốt trắng tinh, chúng nó vòng quanh một miếng đất, trong đó có một ít tiên thảo cũng có màu tuyết trắng, lấp lánh sáng lên.
“Tráng Hồn Thảo!”
Lần đầu tiên Sở Phong lộ ra nụ cười, lần này tới đây cũng đáng giá, hắn sớm đã tìm hiểu, nổi danh nhất Hồn Quang Động chính là nghiên cứu đối với linh hồn.
Đồng thời, động phủ này cũng trồng trọt một ít đại dược cực kỳ bổ dưỡng cho linh hồn, trong đó có Tráng Hồn Thảo!
Thứ này nghe thì có vẻ thực bình thường, nhưng hiệu quả rất tốt, giúp linh hồn già cả và rách nát khôi phục phần lớn sức sống, thật sự có thể gia tăng thọ nguyên.
“Vũ Thượng Thiên Tôn, có lẽ ngươi còn cứu được!”
Khi còn ở chiến trường tam phương, Vũ Thượng Thiên Tôn rất tốt với Sở Phong, nhiều lần che chở hắn, đáng tiếc, lão nhân này bị nguyên tộc nhằm vào, vận mệnh nhiều chông gai, mất đi tất cả con cái, vốn là hậu nhân Thiên Đế mà chỉ còn lại một mình ông ta ở dương gian.
Mà ông ta cũng sống không lâu, nhiều nhất chỉ mấy năm, thậm chí chỉ còn lại mấy tháng thọ mệnh.
Điều này thật sự bất công, Sở Phong muốn cứu ông ta.
Hơn nữa, hẳn lão nhân này là tổ tiên của Yêu Yêu, cho dù thế nào, Sở Phong cũng muốn cứu ông ta!
“Ngươi còn có hậu đại là Yêu Yêu ở Tiểu Âm Phủ, thật hy vọng các ngươi có thể tồn tại, có một ngày gặp nhau.”
Hiện tại, Sở Phong thấy được hy vọng cứu sống Vũ Thượng, có lẽ thiên tài địa bảo bình thường vô dụng, nhưng chắc đại dược Hồn Quang Động sẽ là hữu hiệu.
Lần trước Phượng Vương thu mua sát thủ Hắc Đô, đã từng hứa hẹn cho bọn họ Tráng Hồn Thảo, có thể thấy được nó hi thế trân quý như thế nào, cả tổ chức thế giới ngầm cũng vô cùng khát vọng.
Đồng thời, Sở Phong chú ý tới thổ chất trong dược điền được rừng trúc trắng bao phủ cũng không bình thường, có một phần là cấp đại năng?!
Tâm tình Sở Phong lập tức tốt lên không ít, thậm chí có thể nói đã rất vui sướng, có lẽ thu hoạch lần này sẽ tương đối lớn!
Xích!
Nhân lúc Sở Phong phân tâm, Ly Hỏa Thiên Nha xông thẳng lên trời cao muốn đào tẩu, hắn thực sự sợ hãi, căn bản không có khả năng là đối thủ của ma đầu này.