Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tất nhiên Tử Loan cũng có ảo giác, bổn cung sắp nghịch thiên, bổn cung thật là sinh vật cấp Đại Vũ sống lại!
“Bổn cung quân lâm thiên hạ, muốn một mình đánh nát thiên hạ!” Tử Loan lẩm bẩm, không ngừng xuất thần.
Vẻ mặt nàng ta hoảng hốt, cảm thấy quá bất ngờ, thì ra bổn cung cường đại như vậy!
Lời nói này làm người chung quanh đều không biết nói gì, có người lộ ra vẻ mặt phức tạp, hãi hùng khiếp vía, còn có người căn bản không tin con bé ngạo kiều, thích khóc này là sinh vật vô địch thức tỉnh.
Tử Loan lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, ngơ ra thật lâu, lúc này mới vỗ vỗ ngực, nhắc nhở chính mình: “Phải thục nữ, phải rụt rè, đừng quá bạo lực.”
“Khiêm nhường!” Nàng cảm thấy phải kín tiếng một chút.
“Khụ!” Nàng một tiếng ho khan, nói: “Bổn cung là cấp Đại Vũ, vô địch trên trời dưới đất, các ngươi đều lại đây quỳ lạy đi!”
Nói muốn khiêm nhường, nhưng nàng lại ngẩng đầu, thần thái phơi phới, phong thái tự tin, trực tiếp buông ra một câu như vậy.
Mọi người thạch hóa, đây là rụt rè và khiêm nhường ngươi nói sao?!
Bọn họ có kinh cũng có giận, còn có sợ hãi sâu sắc, ai có thể im hơi lặng tiếng giết người trước mặt các Thiên Tôn, hay nàng thật sự là... Sống lại nên làm được?
“Hừm, duy trì khiêm nhường!” Tử Loan ho khan một tiếng, như thôi miên bản thân, nhắc nhở chính mình như vậy.
Nhưng kết quả lại là, nàng lại ngạo kiều, hơn nữa nhìn xuống mọi người mà nói: “Một đám ngu, đám ngốc, đều choáng váng rồi sao? Còn không qua đây chịu đòn nhận tội, quỳ nhận pháp chỉ của bổn cung.”
Ngươi duy trì khiêm nhường như vậy sao?
Mọi người đều nhắm miệng lại, không muốn mở miệng nói chuyện!
Dù là Sở Phong cũng câm nín, đứng ở nơi xa lẳng lặng mà nhìn nàng, xem ngươi còn có thể làm như thế nào, có bay lên trời cao không, sẽ khoe khoang đến tình trạng gì.
Toàn thân Tử Loan sáng lên, hóa thành một thiếu nữ áo tím, bên ngoài cơ thể vờn quanh thần hi, thật xuất trần, cũng thật linh hoạt kỳ ảo, cứ như tiên tử lơ lửng trên không, chẳng qua cái cằm trắng trẻo kia lại hất lên trời cao.
“Ta thật sự rất đói, đã lâu không ăn cái gì, còn không mau đi, bổn cung muốn ăn gan rồng tủy phượng, tóc đỏ kia, đúng, nói chính là ngươi, đi chuẩn bị cho bổn cung!” Nàng chỉ về hướng Thiên Tôn tóc đỏ.
Sau đó, nàng liếc xéo Phượng Vương, nói: “Ngươi, lão yêu bà, đi chuẩn bị nước tắm cho bổn cung, vừa thức tỉnh, thân thể cấp Đại Vũ của bổn cung cứ như rỉ sắt, phải tắm gội tiên hoa Hỗn Nguyên Kim cho dễ chịu, mau đi an bài, nhưng chắc ngươi cũng không lấy ra được, thật sự không được thì lấy Hoàng Huyết Hoa Lôi coi như tạm chấp nhận một chút, nhanh lên, ta chờ dùng!
Phượng Vương thiếu chút nữa nhổ ra một búng máu, con chim tước nhỏ hai ngày trước còn bị nàng trừng trị run lên bần bật như gà con mổ thóc, hôm nay đã muốn nghịch thiên rồi sao? Giáp mặt kêu nàng là lão yêu bà, vênh mặt hất hàm sai khiến, lớn tiếng quát lớn, thật sự muốn một tay bóp chết cho xong!
Nhưng nàng lại rất kiêng kị, nơi này cực kỳ nguy hiểm, có năng lượng làm bọn họ kinh sợ hiện lên, mặc kệ là Tử Loan phát ra hay là do người khác, tình cảnh của bọn họ cũng rất không ổn.
“Đói muốn hoảng rồi, nghe nói giữa Thái Dương Hà có không ít Ly Hỏa Thiên Nha, tên kia, ngươi đi hầm một con Ly Hỏa Thiên Nha cho ta!” Tử Loan lại mở miệng lần nữa, lại chỉ vào một Thiên Tôn ở đây.
Đó là Thiên Tôn Ly Hỏa Thiên Nha, đã sống rất lâu, nhưng lúc này lại thiếu kiên nhẫn, trên trán hắn không ngừng cộm lên gân xanh.
Tử Loan hất cằm, nói bổ sung: “Đúng rồi, đã quên hỏi, rốt cuộc Ly Hỏa Thiên Nha là chủng loại gì, là vịt à, hay là quạ đen? Nếu là loại sau thì thôi, ta không có khẩu vị!”
Giờ khắc này, gương mặt vỏ quýt của Thiên Tôn Ly Hỏa Thiên Nha sắp cháy, nhịn rồi lại nhịn, sau đó quyết định ra tay, hắn là Thiên Tôn, có bao giờ bị mạo phạm tới vậy đâu?
“Lớn mật!” Một tiếng khẽ quát vang lên, Tử Loan nhướng mi phượng lên, nhìn xuống Ly Hỏa Thiên Tôn, nói: “Ngươi dám phạm thượng tác loạn, không tôn pháp chỉ của bổn cung?!”
Trong phút chốc, hư không chung quanh nàng nổ tung, cái khe màu đen lan tràn, cả tòa đồng điện đều nổ tung, hóa thành bột phấn trên hư không rồi rơi xuống mặt đất.
Đây là một trọng bảo, lại bị đánh nát vì thân thể nàng hơi chấn động?
Trong nhất thời, cả Ly Hỏa Thiên Tôn cũng bị làm cho kinh sợ, cứng lại ngay tại chỗ
“Bổn cung sống lại, thiên hạ không ai địch lại, các ngươi ai dám không cúi đầu?” Tử Loan chắp hai tay sau lưng, nàng càng ngày càng có cảm giác, bổn cung là sinh vật cấp Đại Vũ, đáng lẽ nên như thế, khiêm nhường mà không mất uy nghiêm! Đúng rồi, ta đã mạnh như vậy, có phải nên tìm tên buôn người kia tính nợ cũ hay không?
“Bổn cung ra lệnh cho các ngươi, tiếp tục dụ Sở Phong ma đầu chui đầu vào rọ, bổn cung muốn đánh, không, bổn cung phải dạy dỗ hắn, dám hại ta thảm như vậy!” Tử Loan ngẩng đầu nói.
Sở Phong nhìn không được, con chim nhỏ này quá phiêu rồi, thoát ly ngoài không gian, tiến vào Đại Vũ trụ, tiếp tục như vậy sẽ bay lên trời xanh, một lát nữa không chừng còn kêu tên luôn cả các Thiên Đế trong lịch sử.
Phanh!
Tử Loan lảo đảo một cái, sau đó rơi xuống, có lẽ nói chính xác hơn là... Rơi xuống mặt đất!
Nàng ngơ ra, bổn cung vô địch thiên hạ, sao lại bị rơi kia chứ?!
Rơi xuống từ giữa không trung, ngã đến mức cả người nàng đều đau, nước mắt cũng rơi xuống, đau quá!
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều thực quỷ dị, cứ như vậy mà nhìn nàng.
Chỉ thoáng chốc, lông tóc Tử Loan dựng đứng, bổn cung là cường giả cấp Đại Vũ, năng lượng sống lại trong thân thể đâu, sao lại biến mất nhanh như vậy?
“Bổn cung có hơi mệt, tạm thời dừng lại bước tiến sống lại, nghỉ ngơi trước. Nhưng các ngươi chớ chọc ta, nếu bổn cung bị kích thích sẽ lập tức thức tỉnh, vẫn có thể nghiền nát toàn bộ các ngươi!”
Tử Loan uy hiếp, nhưng nhìn thế nào cũng thấy ngoài mạnh trong yếu, ngoài miệng kêu lợi hại, thật ra sợ muốn chết, cả nàng cũng biết không thích hợp, sắp gặp xui xẻo.
“Ha hả...” Phượng Vương cười lạnh, thật muốn tát một cái chụp chết nàng, nhưng cuối cùng lại vô cùng cảnh giác nhìn quét tứ phương, tìm kiếm cường nhân trong bóng tối.
Tử Loan muốn khóc, cảm giác từ thiên đường rơi vào địa ngục, chênh lệch thật sự quá lớn, dù tự trấn định như thế nào cũng vô dụng, nàng đã bắt đầu không biết cố gắng mà phát run, sau đó hai tay ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất, biểu hiện này thật sự... Quá không tiền đồ!
“Bổn cung... Mệt mỏi, nghỉ ngơi đây.” Nàng nhỏ giọng giải thích.
Vẫn còn xưng “bổn cung”? Lúc này đã không ai thèm phản ứng nàng!