Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ta nhất thời bị dục vọng che mắt, xin hãy cho ta một cơ hội, Hồn Quang Động sẽ cho ngươi đủ bồi thường.” Phượng Vương khẩn cầu, muốn kéo dài thời gian.
Bởi vì ả rất tự tin vào sư môn của mình, lực lượng sau lưng ả khủng bố vô biên, có nội tình cùng địa vị kinh sợ dương gian!
Đáng tiếc, Sở Phong không dao động.
“Ngươi tên Phượng Vương là bôi nhọ cái tên này!” Sở Phong không phải nói lời trái lương tâm, mà thật sự có xuống này, bởi vì trong quá khứ cái tên này từng để lại cho hắn hồi ức rất tốt đẹp.
Trên địa cầu từng có một con phượng, được gọi là bất tử Phượng Vương, năm đó từng hẹn hò với hắn.
Nhớ tới năm đó, Sở Phong cảm thấy buồn bã, có chút xuất thần.
Hắn hơi cảm thán, năm tháng xanh tươi cứ mất như vậy, ban đầu khi thiên địa địa cầu dị biến, hắn từng bị cha mẹ ép đi coi mắt hai lần, tràn đầy kỷ niệm hồi ức.
Lần đầu tiên là với Hạ Thiên Ngữ, lúc ấy còn có tặng kèm một người —— Khương Lạc Thần.
Lần thứ hai coi mắt, hắn gặp được bất tử Phượng Vương cao một mét bảy lăm, dáng vẻ nữ vương nhưng lại mất trí nhớ, còn dẫn về cho cha mẹ xem qua, khi đó hai cụ đều thực vui vẻ, thực vừa lòng.
Nhiều năm qua đi, có vài người sẽ không còn gặp lại được, có một số việc sớm đã trở thành quá khứ, không còn nữa rồi.
Mười mấy năm nay, không biết bất tử Phượng Vương ra sao? Chắc là còn tồn tại, hy vọng vẫn mạnh khỏe, Sở Phong thở dài.
Phốc!
Sau một hồi nhớ lại ngắn ngủi, Sở Phong đánh gục Phượng Vương, cũng không nương tay tha mạng.
Tất nhiên Thiên Tôn tóc đỏ kia cũng khó thoát khỏi cái chết, mặc kệ ngươi có phải dòng chính Hồn Quang Động hay không.
Cái gọi là dị tượng thiên địa, máu rơi tầm tã cũng không xuất hiện, bởi vì bị Sở Phong dùng một quyền đánh tan, đánh diệt.
Tử Loan run run, có chút sợ hãi, e sợ, đây mới là Sở Ma đầu nàng quen thuộc, khi xuống tay với kẻ địch thì chưa bao giờ nương tay.
“Không bán à?” Nàng nhỏ giọng hỏi.
“Bán cái đầu ngươi!” Sở Phong gõ vào cái trán trắng nõn của nàng một cái, nếu bán người ở dương gian thì hắn có thể bán cho ai, chẳng lẽ treo trước Hồn Quang Động rao hàng? Thực lực không cho phép.
“Đau quá, ma đầu đáng giận!” Tử Loan ôm đầu, thiếu chút nữa khóc ra.
“Gan rồng tủy phượng là cực phẩm trân hào thiên hạ, ta có nên nếm thử hay không?” Sở Phong nhìn chằm chằm thần cầm ngũ sắc biến ra nguyên hình kia mà do dự một lúc.
Đây là một loài chim thần thánh có được phần lớn chân huyết của bất tử điểu, nhưng nghĩ đến không lâu trước đó nó còn là hình người, Sở Phong cảm thấy không ăn nổi.
“Thôi, phải nhịn xuống dục vọng ăn uống, ta phải tự xét lại, chớ trầm mê, không bằng trở về, hay là đi... Cướp bóc đi!” Sở Phong lắc đầu, lý do này quá quang minh chính đại, cực kỳ nắm chắc, cũng làm Tử Loan ngơ ra, sau đó âm thầm khinh bỉ.
Mặt Ly Hỏa Thiên Nha Thiên Tôn không còn chút máu, bị Sở Phong ép dẫn đường đi đến động phủ của ông ta.
Cuối cùng, Sở Phong thất vọng rời khỏi động phủ trong Thái Dương Hà, Ly Hỏa Thiên Nha là tán tu, trong phủ thật sự không có kỳ trân dị bảo gì.
“Đây là Hồn Quang Động?” Sở Phong dẫn Tử Loan chạy tới nơi, đi đến thương du Thái Dương Hà, nhìn chằm chằm một mảnh núi non cẩm tú rực rỡ.
Đương nhiên, nói là đi tới thượng du, thật ra còn cách Hồn Quang Động xa xôi vô tận.
Hơn nữa, lần này hắn dùng luân hồi thổ dán lên bản thân và Tử Loan, cũng dùng vại đá che đậy, bảo đảm an toàn là quan trọng nhất.
Hồn Quang Động thật sự là một cái động!
Nó nằm trên phần núi chính ở trung tâm của mảnh thần sơn, đứng cách rất xa cũng có thể nhìn thấy nơi đó dâng lên thụy hà, hồn lực mãnh liệt, vô cùng thần thánh.
Còn trong núi, nơi nơi đều là kỳ hoa dị thảo, linh vụ mịt mờ giăng bốn phía, thần hà mênh mông, thỉnh thoảng có các loại thụy thú và linh cầm qua lại, nhiều không kể xiết.
Địa vực này có cường giả!
Nhưng hình như đã xảy ra hiện tượng dị thường, bởi vì Sở Phong nhìn thấy rất nhiều tiến hóa giả trong núi đã ngất xỉu ngã vào sơn môn.
“Có chút tà tính, sao giống như đã từng nhìn thấy vậy? Không phải lại bị vị kia tới thăm đó chứ?” Sở Phong sinh ra liên tưởng không tốt.
Sau đó, hắn thật sự thấy được trong động trừ tiên quang, trừ hồn lực mãnh liệt ra thì còn có từng luồng ô quang đang nhộn nhạo!
“Con mẹ nó, nó lại tới nữa?!” Sở Phong ngơ ra.
Sau đó, hắn quyết đoán hành động, trực tiếp phóng về hướng hòn đảo nhỏ nào đó trên Thái Dương Hà, đã có ô quang đi trước càn quét Hồn Quang Động. Như vậy hắn cũng không sợ, có nghĩa là có thể chủ nhân bản địa là một trong những ngọn nguồn hắc ám của thế giới ngầm, không ở trong nhà.
Điều này có nghĩa là lại có một cái ổ trống... Lão cứu cực đang xui xẻo tột cùng!
“Ngươi vào động, ta lên đảo, chúng ta phân công nhau hành động, người nào làm chuyện của người đó!” Sở Phong hưng phấn, trên đảo tuyệt đối có hồn dược không thể tưởng tượng, mượn dùng thái dương hỏa tinh sinh trưởng, lần này sắp phát tài sao? Hắn muốn làm một vụ lớn, cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Ô quang kia tiến vào sâu trong Hồn Quang Động càn quét thật lâu, nhưng vẫn không rời đi, bởi vì vẫn cảm thấy nơi này khác thường, có dấu vết đặc thù.
Oanh một tiếng kinh thiên vang lên, nó phát hiện manh mối để mở ra một cánh cổng bí mật nào đó, khai thông phong ấn cổ xưa.
Sau đó, hắn ta thấy được Hồn Hà khiếp người!
“Đánh chết các ngươi!” Bốn chữ này truyền ra từ ô quang đen đến mức làm người ta hốt hoảng kia.
Như sóng siêu âm hữu hình bày ra dạng hình lưới, xây dựng nên một thông đạo, vượt qua thời gian và không gian, đi đến một con sông không rõ —— Hồn Hà.
Trong ô quang đen đến mức làm người ta hốt hoảng, có một đôi mắt rực sáng khép mở, như hai ngọn đèn vàng trong đại uyên, cực kỳ sáng ngời, nhưng lại không nhìn ra hình dáng của sinh vật này, vẫn rất mơ hồ.
Hắn phát ra sát ý vô tận, mang theo từng trận gió, nơi đi qua, Hồn Quang Động trụi lủi, không còn lại cái gì cả.
Xiềng xích đại đạo hiện lên, Hồn Quang Động chia năm xẻ bảy, ô quang hoàn toàn đi vào thông đạo giống như tạo thành từ gợn sóng, xông thẳng đến Hồn Hà!
Đây là muốn liều mạng đến cùng, ô quang muốn giết sạch sinh vật Hồn Hà!
Hiển nhiên Hồn Hà không nằm ở dương gian!
Không biết nó nằm ở nơi nào, siêu thoát thế ngoại.
Ầm vang!
Không có bất cứ lời nói nào, ô quang xông qua thông đạo dạng lưới kia xong thì trực tiếp ra tay, rung chuyển trời đất, dũng mãnh mà cắt đứt Hồn Hà!