Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ngao!”
Tiếng gầm nhẹ đáng sợ như hàng tỉ thần ma đang tru lên, vô số hồn quang vọt lên, che đậy vòm trời, thời gian hỗn loạn, cổ kim cũng điên đảo.
Ô quang đen đến mức làm người ta hốt hoảng kia cũng bùng nổ theo!
Tiếp theo, sương mù bay, bóng tôi u ám vô biên bao trùm, không nhìn thấy cái gì nữa, sương mù che trời, không thể nhìn thấy toàn bộ Hồn Hà, sự yên tĩnh như cái chết bao trùm.
Nếu có người ở chỗ này thì nhất định sẽ sợ hãi.
Một kích của ô quang bá đạo dữ dội, có thể nói lực công kích cái thế, mà cuối cùng sương mù lan ra, khiến cho cả thiên địa trở nên tĩnh mịch, rốt cuộc không thể nhìn thấy, không thể nghe được.
Không ai biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, cả ô quang cũng đã biến mất.
Đến một lát sau, sương mù tan đi một phần, tất cả mới mơ hồ có thể thấy được.
Tiếp theo, nơi đây sôi trào!
Hồn Hà cuồn cuộn bọt nước, vô số con sóng, tiếp theo mưa to giàn giụa, che trời lấp đất, bao trùm nơi này.
Nhìn kỹ, mưa không phải rơi từ bầu trời, mà là từ Hồn Hà rơi ngược lên trời, che đậy khắp thế giới.
Đáng sợ nhất chính là cơn mưa to tầm tã biến chất, tất cả hạt mưa đều hóa thành hồn quang, mang theo khí hỗn độn, vô biên vô tận mà lại về phía ô quang.
Điều này thật sự khiếp người, một hạt mưa chính là một thần linh hỗn độn, trong thiên địa bao la không có ranh giối này, nó mang theo đầy hồn huyết, thật sự quá khủng bố!
Ngoài ra, bên bờ có cát vàng đầy trời, mưa bay ngược lên trên.
Tất cả hạt cát đều hóa thành hư ảnh, là một ít hồn quang hơi yếu, phủ kín trên trời dưới đất.
Tất cả hồn quang, tất cả hư ảnh, đều nhào về phía ô quang!
Oanh!
Bên bờ Hồn Hà, chấn động kịch liệt kinh thiên bùng nổ, sau đó lại tối tăm lần nữa, sương mù lại che khuất thiên địa, không nhìn thấy được cái gì.
Thẳng đến sau đó, vô số bóng dáng trên bầu trời toàn dính hồn huyết, tất cả thiêu đốt kịch liệt, phần lớn đã tiêu tán, cũng có một vài tên hóa thành hạt mưa rơi lại vào Hồn Hà.
Cát vàng đầy trời cũng bị đốt thành hư vô, mai một trên không trung, có một ít rơi xuống bên bờ.
Điều này làm người ta kinh ngạc cảm thán, trong một bọt sóng của Hồn Hà không biết có bao nhiêu giọt mưa, đều ẩn chứa hồn quang.
Một hạt cát bên bờ cũng là một hồn, Hồn Hà quá dài, bên bờ có vô số cát vàng, rất khó đoán ra rốt cuộc đã tích lũy bao nhiêu, thật sự có chút khủng bố.
Cuộc va chạm kịch liệt mà ngắn gọn kết thúc, thiên địa yên tĩnh, Hồn Hà không tiếng động.
Tất cả như rơi vào tối tăm, đều trở nên mơ hồ, chỉ có thể loáng thoáng thấy được một ô quang giằng co ở bên bờ cùng Hồn Hà.
Trong ô quang đen đến mức làm người ta hốt hoảng, một đôi mắt khép mở, ánh mắt khiếp người, cực kỳ lộng lẫy, cuối cùng nhìn về phía cuối thượng du Hồn Hà.
“Một cái đầm nước lặng!” trong ô quang có giọng nói phát ra.
Hồn Hà khác với trong suy nghĩ của hắn ta, đang chứa đầy tử khí như bị vứt bỏ, vẫn chưa có thứ khủng bố vô biên ra tới, tất cả đều quá bình tĩnh.
Tính ra thì vừa rồi chỉ là gợn sóng nhỏ.
Trong truyền thuyết, nơi này có quá nhiều quỷ dị, hắc ám vô biên, từng làm máu của Thiên Đế văng ra.
“Còn chưa tới thời điểm sao, cho nên cánh cửa cuối Hồn Hà không mở ra, ngươi... không ra được?” trong ô quang có tiếng nói nghi hoặc vang lên.
Giờ phút này, bên bờ Hồn Hà tĩnh mịch nổi gió, cát vàng đầy trời, gió xoáy huyết sắc phát ra tiếng ù ù, nghe cực kỳ khiếp người, như đang đáp lại hắn.
Trong sương mù, có một luồng khí tức làm người ta tim đập nhanh, làm chư thiên cũng phải rùng mình, đại khủng bố khó lường như đang nhanh chóng tiếp cận!
Như có thứ gì muốn ra tới, mang đến cho người ta cảm giác thật không tốt, một khi xuất thế thì kỷ nguyên này sẽ phải kết thúc, chư thiên cũng rơi tan, vạn giới đều đổ máu, đi về hướng tử vong.
Sương mù che trời!
Nước trong Hồn Hà dần dần rung chuyển, muốn hoàn toàn sống lại, bắt đầu xao động, tiếp theo nổ vang hung hãn, văng ngược lên trên trời!
Thượng du, cuối Hồn Hà, có tiếng xích sắt đáng sợ vang lên, như có thứ quỷ dị nào đó đeo gông xiềng đang đi lại, đang tiếp cận.
“Quỷ dị ở nơi nào, ngươi lăn ra đây xem!” Trong ô quang kia truyền đến tiếng quát, thật sự không phục lại cường ngạnh, to gan lớn mật.
Loảng xoảng!
Cánh cửa đang chấn động, đi kèm với tiếng xích sắt, tiếng phá cửa điếc tai, làm người ta cảm nhận được được sự lạnh lẽo sởn tóc gáy từ tận xương tủy.
Cuối Hồn Hà, sương mù bao trùm, giống như có một cánh cửa muốn mở tung, làm kinh sợ thế gian, hư hư thực thực có ánh mắt lộ ra, lãnh khốc mà xem kỹ chư thiên vạn giới.
“Hù dọa ai vậy? Thứ dơ bẩn này, sớm muộn gì ta cũng đánh chết các ngươi! Dám đe doạ ta, dám uy hiếp ta? Lớn thì ra không được, chỉ có mấy tên nhỏ bò ra, ta đều phải đánh chết!”
Nếu để người ta biết, một ô quang chạy đến nơi đây la lối, khiêu khích cuối Hồn Hà, tuyệt đối sẽ trợn mắt há hốc mồm, da đầu tê dại, chuyện này quá nghịch thiên.
Lá gan này thật thái quá, hung hăng đến rối tinh rối mù.
Oanh!
Cát bay đá chạy, cuồng phong gào thét, cả Hồn Hà bạo loạn, như sắp vỡ đê, hạt cát đầy trời, vô số hồn ảnh phát ra tiếng kêu rên, nơi nơi đều là hồn hài thần ma.
Nhưng ô quang kia không dao động, vẫn ở nơi đó, cười lạnh và nói: “Xem ra là không ra được, chẳng lẽ còn có thứ càng quỷ dị đang nuôi nhốt ngươi?”
Xoát!
Trong nháy mắt, bên ngoài Hồn Hà, thiên địa đỏ thắm, như ánh nắng chiều xuất hiện, lại như máu nhiễm chư thiên.
Đó là huyết khí, tiếp theo tiếng động xa xăm vang lên, cư nhiên là khúc hỗn độn độ kiếp, loại kỳ ảo vô thượng này trở thành khúc chiêu hồn nào đó bên bờ Hồn Hà.
Hàng tỉ hồn quang giống như quang lạp tử bốc lên, hoàn toàn đi vào cuối Hồn Hà.
Thế giới huyết sắc như ẩn như hiện trong khúc âm đáng sợ này, như âm thanh rất mơ hồ truyền đến, làm lòng người hốt hoảng giống như có cỏ mọc, tiếp theo là cơn đau như xé rách, vô cùng khó chịu.
“Chư thiên hồn lạc, duy hà vĩnh tồn...”
Đây là ngôn ngữ của một thời đại không rõ, ngọn nguồn quá cổ xưa, dù cho là sinh vật trong ô quang có học vấn cao thâm, cũng chỉ phán đoán đại khái ra được đó là cổ ngữ của rất nhiều kỷ nguyên trước.
Nhưng có thể nghe hiểu, bởi vì có hồn lực nào đó đang mông lung khuếch tán, hóa thành hồn niệm.
Mảnh đất này vô cùng quỷ dị, Hồn Hà dài vô tận, khúc âm xa xăm, không trung huyết sắc đáng sợ, sương mù khuếch trương, tiếng tông cửa không ngừng vang lên trên cánh cửa xích sắt.
“Không thể ra thì cũng đừng ồn ào!” Ô quang không lùi đi, vẫn vắt ngang nơi đây.