Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 302 - Chương 301: Vượt Qua Thiên Kiếp (2)

Thánh Khư Chương 301: Vượt qua thiên kiếp (2)

Trên internet đang sôi sục..

Ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, dị loại phấn chấn, rất nhiều kẻ không nhịn được đứng ra, phát biểu rất nhiều câu quá khích, vui vẻ chúc mừng, biểu đạt vui sướng.

Còn nhân loại thì thở dài, phẫn nộ, nhưng không có biện pháp gì.

Thậm chí, có dị loại tuyên bố, ngày hôm nay có thể chọn là ngày trừ ma, quả thực là vô cùng khoa trương.

"Cầm Vương thần võ, xem Sở Phong như không khí, nói hắn quá yếu, có thể dễ dàng giết chết, quả thực là sảng khoái mà."

Giờ khắc này quả thực thuộc về dị loại, bọn chúng bắt đầu ăn mừng sớm.

Nhưng mà, tấm ảnh Sở Phong bị chặt đầu vẫn chậm chạp chưa được post lên, rất nhiều dị loại đều đang mong đợi, đến cuối cùng đều vội vã không nhịn nổi.

Côn Luân, Cửa Địa Ngục.

Tiếng trâu rống vang trời, như sấm nổ.

Bốp!

Đại Hắc Ngưu giơ móng lên, cuồng bạo vô song, không biết đây là lần thứ mấy nó xuất thủ, đạp Tàng Linh Dương Vương bay ra ngoài.

"Dám đụng đến anh em của ta, ngươi chán sống rồi sao?"

Cả người nó đứng thẳng, điên cuồng đạp móng xuống, từng tiếng bốp bốp vang lên, một lần nữa đánh bay Tàng Linh Dương Vương.

"Đồ khốn khiếp nhà ngươi, tưởng chúng ta tốt tính mà giỡn mặt à?"

Hoàng Ngưu cũng xuất thủ, nó thi triển Ngưu Ma Quyền, một móng giơ lên, có tiếng vang xuất hiện như là sấm nổ kèm kim quang óng ánh, Tàng Linh Dương Vương bị đánh lên trên trời, thất khiếu chảy máu.

"Tiếp tục!" Đại Hắc Ngưu đứng ở phía xa chờ đợi, nhìn thấy Tàng Linh Dương Vương rơi xuống, nó lại nhanh chóng chạy qua, giơ đôi móng đen lên, tốc độ ra móng vượt qua cả tốc độ âm thanh, phát ra tiếng nổ.

Tàng Linh Dương Vương vô cùng thê thảm, hai cây sừng thú to lớn bị chém tận gốc, đó là bị Sở Phong dùng phi kiếm tự mình gọt sạch, khiến cho thực lực của nó bị hao tổn nghiêm trọng.

Lúc ấy, hai con trâu nổi giận đuổi tới, bảo Sở Phong ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi, còn bọn chúng thì quyết đoán xuất thủ.

Hai con trâu này vô cùng cuồng bạo, chỉ trong chốc lát đã biến Tàng Linh Dương Vương trở thành bóng da, đánh về đông đá về tây, khiến cho xương cốt toàn thân của nó đều đứt gãy.

Bởi vì, Trác Mộc Điểu Vương (Chim gõ kiến Tử Kim) chết rồi, bị Sở Phong tự tay giết chết, chỉ còn lại con Tàng Linh Vương xui xẻo này nên nó liền trở thành nơi trút giận của bọn chúng, bị điên cuồng hành hung một trận.

Đây là kết quả khuyên can của các sinh vật cấp Vương khác, nếu không hai con trâu đã sớm giết nó.

Đây là Côn Luân, tuy là nơi mạnh được yếu thua nhưng dù sao các thú vương cũng đã kết thành liên minh, định ra quy củ, dưới tình huống bình thường không cho phép thú vương tự giết lẫn nhau.

"Lão Ngưu, hạ móng lưu tình, để Tàng Linh Dương Vương còn sống thì có tác dụng hơn so với giết chết nhiều, để nó. . . làm dê làm ngựa cho các ngươi đi." Có thú vương khuyên can, rất thông minh đổi từ làm trâu làm ngựa thành làm dê làm ngựa.

Đám thú vương tàn nhẫn của núi Côn Luân đuổi tới, phần lớn đều đã hóa thành người.

Sau khi tìm hiểu ngọn nguồn mọi chuyện xảy ra ở đây xong, bọn chúng chẳng hề đồng tình với chuyện Chim gõ kiến Tử Kim Vương bị giết, chuyện này là do nó tự tìm, dù nó là thú vương của Côn Luân thì bọn chúng cũng không có lý do để ra mặt vì nó.

Sở Phong là anh em của hai con trâu, kết quả Chim gõ kiến Tử Kim thế mà muốn hại chết hắn, chuyện này đã chạm tới ranh giới cuối cùng của nhóm thú vương ở Côn Luân sơn.

Dù sao, bọn chúng cũng có bằng hữu, nếu như bạn tốt tới chơi lại bị thú vương trong núi ám toán, ai chịu nổi? Không ai muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra.

Sở Phong đổi một bộ quần áo mới, đeo cung tiễn, đoản kiếm màu lên lưng. Thật sự là ngoài ý muốn, đồ vật của hắn không bị hư tổn gì cả, ngay cả điện thoại cũng không có bị sét đánh.

Chuyện này khiến hắn chẳng biết phải nói gì, vì chỉ có hắn bị sấm sét nhằm vào.

Sở Phong suy nghĩ, vùng đất này quả nhiên quỷ dị, sấm sét lại chỉ đuổi theo vật sống để giết chết vật sống.

"Lão Ngưu, Tiểu Hoàng, được rồi, nếu đánh tiếp thì con dê này sẽ chết thật.” Lúc này, một người trung niên tóc đen đi tới, tóc dài rối tung, khí thế uy nghiêm, có một cỗ uy áp chấn động tâm hồn.

Trong cơ thể ông ta dường như có một luồng sức mạnh vô cùng lớn đang ẩn nấp, mơ hồ phát ra huyết khí kinh khủng ngập trời, đây là một vị cường giả tuyệt thế.

"Được, Ngao Vương đã mở miệng, ta sẽ tha cho nó một mạng, ta nói trước, nó làm chuyện hèn hạ như vậy, phải qua nghe bọn ta sai phái một thời gian.” Đại Hắc Ngưu nói.

Sở Phong hồ nghi, nhìn người đàn ông trung niên tóc đen đó, loại khí thế kinh người này giống như đã từng quen biết, chẳng lẽ đây chính là con Ngao Tây Tạng xuất hiện trong núi đồng xanh Côn Luân ngày đó sao?

Một người đẹp ăn mặc cung trang đi tới, tóc dài màu xanh lá bóng loáng mềm mại, da như mỡ đông, sóng mắt lưu chuyển, nhìn Sở Phong nói: "Tiểu ca ca thật sự là bất phàm, còn trẻ như vậy đã có thể đối đầu với hai sinh vật cấp Vương, cũng dễ dàng chém giết Cầm Vương nữa, một thân chiến lực quả thực khiến cho người ta kính sợ."

Hiển nhiên, cô ta cũng là sinh vật cấp Vương, chỉ không biết là chủng tộc nào mà thôi.

"Mặc dù tổn thất một vương giả, nhưng có vị huynh đệ kia gia nhập, núi Côn Luân ta cũng không tổn hao gì." Một người đàn ông tóc bạc khác cười to, cũng đi tới, dáng vẻ chừng ba mươi tuổi, rất oai hùng.

Nhìn ra được, nhân duyên của con trâu này cũng không tệ, không có người nào khó chịu bởi vì Sở Phong giết chết con Cầm Vương kia, đồng thời còn tích cực tiếp nhận người anh em này của bọn nó.

Chủ yếu là do một thân sở học của Hoàng Ngưu phi thường uyên bác, có thể gợi mở và trợ giúp cho một vài thú vương.

Mà Đại Hắc Ngưu tính tùy tiện, ngày thường rất dễ hòa đồng, tỉ như lôi kéo chúng vương đi rạp chiếu phim xem « Ngưu Ma Đại Thánh », con trâu này tuy vẻ ngoài thô kệch nhưng lại rất biết "Làm trâu".

Tàng Linh Dương Vương rất thảm, bị trọng thương, cuối cùng kiên trì đến nhận lỗi, biểu thị nó sẽ đền bù cho Sở Phong.

Cuối cùng, cả đám tàn nhẫn này cười cười nói nói, đều muốn đi Ngưu Vương Cung ăn mừng một chút, uống vài chén rượu, bầu không khí tương đối hòa hợp.

"Các vị đại ca, tỷ tỷ, hôm nay ta xúc động, bị lừa vào bên trong tuyệt địa suýt nữa mất mạng, trong lúc nóng giận đã nhịn không được mà giết con Cầm Vương kia.”

Sở Phong ôm quyền giải thích, nếu đám sinh vật cấp Vương này cũng hiền lành như vậy, tối thiểu là mặt ngoài như vậy, hắn tự nhiên cũng phải tỏ thái độ khiêm tốn rồi.

Biểu hiện ra thực lực ư? Trận chiến này cũng đã đủ biểu hiện rồi, bây giờ không cần phô trương nữa, làm như vậy sẽ khiến cho người ta phản cảm.

"Ừm, tiểu ca ca, ở bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn, anh nên mau chóng làm sáng tỏ đi, kẻo có người hiểu nhầm, cũng tránh cho thân nhân và bạn bè của anh lo lắng.” Nữ tử mặc cung trang cười khẽ, gót sen uyển chuyển đi đến bên cạnh, gương mặt mỹ lệ tinh xảo rất là động lòng người, da thịt mềm mại.

Sở Phong vội vàng xem tin tức trên điện thoại, lập tức biết xảy ra chuyện gì, ở bên ngoài có người muốn làm lớn chuyện, bây giờ đang tạo thế!

Có thể nói, những người kia tạo thế rất thành công, đã đạt đến cực điểm, chỉ chờ lần bộc phát sau cùng!

Sở Phong nghĩ nghĩ, đi tới bên cạnh thân thể chia năm xẻ bảy của Chim gõ kiến Tử Kim, cũng chụp hình theo kiểu tương tự, lấy thi thể của Cầm Vương và các vết tích đáng sợ do sét đánh trên mặt đất làm bối cảnh.

Sau đó hắn đăng những tấm hình này lên, kèm theo một dòng chữ: Hôm nay vượt qua thiên kiếp.

Bình Luận (0)
Comment