Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trên đường đi có linh sơn tàn phá, điện đồng rách nát, cột đá khổng lồ giống như một thế giới phế tích, rất nhiều hài cốt bị treo trên cột đá, bị treo cổ trong đồng điện trông rất đáng sợ.
Sinh vật quỷ dị thực sự có ý thức, ngăn cản nam tử trong ánh sáng đen, giống như nơi này thời gian trước đã trải qua những trận chiến kinh hoàng khiến chúng bị hủy diệt quá nhiều.
Đi càng sâu, cả thế giới đều giống như thu nhỏ lại, chuyển từ một vùng đất rộng lớn thành một cái hang sâu.
Trông rất cổ quái và có những sự biến hóa rất đột ngột, vừa rồi còn là thế giới rộng lớn mà bước tiếp theo lại xuống một nơi như cái hang. \
Nam tử trong ô quang bước đi kiên định, một tay xách quan tài, một tay cầm chuông, gặp phải người ngăn trở thì không nói nhiều lời, chỉ là nhanh chóng tiến lên ra tay không thương tiếc.
Hắn chìm trong cơn mưa máu, xuyên qua sương mù quỷ dị, dọc theo Hồn Hà phía sau cánh cửa, đi vào trong như muốn nhìn thấy điểm cuối.
“Dừng lại!”
Có người lên tiếng, trong hang động phía trước, trên bờ có một tòa điện đá có phong cách kiến trúc rất thô ráp, giống như là người ngoài tùy tiện xây dựng mà thành.
Trong đại điện, một vị Phật tộc già nua ngồi xếp bằng tại đó, mặc dù chỉ còn lại khung xương, ngay cả máu thịt cũng không còn lại bao nhiêu nhưng kim quang đại thịnh khiến nơi này như được bao phủ bởi Phật pháp.
“Đọa Lạc Phật tộc?” Nam tử trong ô quang cũng không ngừng dừng bước, vẫn đi về phía trước, hơn nữa còn nâng quan tài bằng đồng lên, chuẩn bị oanh sát!
Lão Phật tộc mở miệng, nói: "Phía trước không thể tiến vào, năm đó có ba vị Thiên Đế đánh bạo nơi này, Hồn Hà cơ hồ đã khô cạn, nhưng cũng bởi vậy mà chọc giận mấy vị tối cao của Ách Thổ, chính tại chỗ này đã nổ ra một trận chiến liên quan đến chư thiên vạn giới kéo dài, quá thảm thiết, dẫn đến nơi này dần dần biến dị theo năm tháng, ngươi không thể đi trước, ý của ta là ý tốt, ta cũng từng thuộc về dương gian, tuy rằng bị ô nhiễm nhưng hiện tại còn chưa hoàn toàn mất đi bản tâm của mình.”
“Ta thấy là sinh vật trong Ách Thổ đều đứng ngồi không yên, sợ ta san bằng nơi này nên để cho một Lão Phật tộc như ngươi lên tiếng lừa gạt!”
Trong lúc nói chuyện, nam tử trong ô quang lại tới gần, hơn nữa còn ra tay, tiếng chuông lớn chấn động oanh một tiếng, xung quanh như có hàng vạn gợn sóng, lão tăng kia tuy rằng rất mạnh, nhưng vẫn bị đánh tới mức nửa phần thân thể nổ tung, thạch đầu điện cũng vỡ nát theo.
Lúc này ánh sáng trắng chợt lóe lên, một con quạ trắng từ sâu trong hang bay tới Hồn Hà, xuất hiện ở nơi này.
Có lẽ chính xác hơn nó đúng là một con quạ trắng.
Âm khí của nó rất nặng, tuy rằng toàn thân tuyết trắng nhưng không có một chút khí tức thánh khiết nào, đồng tử hồng như máu, chiếu rọi hình ảnh trời đất trầm luân rồi dần dần hủy diệt.
"Anh bạn trẻ, hay là dừng bước đi, có một số chuyện cũ không thể nhắc lại, có một số con đường cũ không thể đi nữa. Phong ấn phía trước đã lâu, nếu ngươi đặt chân đến sẽ xảy ra chuyện, vô luận là ở phía các người hay ở phía Hồn Hà Ách Thổ, đều không muốn điều đấy xảy ra."
“Quạ chết, ngươi đang uy hiếp ta sao?!" Nam tử trong ánh sáng vô cùng cường ngạnh, căn bản cũng không có ý định dừng bước, vẫn tiếp tục sải bước đi về phía trước, nói: "Ta thấy năm đó cái gọi là cửa cuối cùng không bị đánh vỡ đơn giản chỉ là lời đồn, kỳ thực do nơi này bị lục tung lên, mấy con mèo lớn không còn nhưng còn sót mấy con mèo nhỏ. Hôm nay ta sẽ lật tung lại chỗ này.”
"Làm sao để ngươi có thể dừng tay lại đây?" Quạ Trắng nhấn mạnh, nó chỉ là không muốn nhìn thấy trời đất trầm luân, vạn vật chìm trong máu, tất cả trời đất đều sụp đổ.
Nam tử trong ô quang cúi đầu nhìn thoáng qua, trong lòng tay phải có một mảnh hoa đào ảm đạm, hắn biết chung quy là không cách nào cứu vãn.
Thế nhưng hắn vẫn nhịn không được muốn thử một lần, thậm chí dù là trong suy nghĩ.
Sau đó hắn mở miệng, trực tiếp đưa ra điều kiện, nói: "Phù Luân Hồi, cho ta một trăm tờ!”
Quạ Trắng phía đối diện như hóa đá, bao nhiêu? Nó thậm chí còn tưởng mình đang nghe nhầm.
“Con quạ chết tiệt, ngươi già rồi sao, cái này mà nghe cũng không rõ, một trăm tờ.” Nam tử trong ánh sáng quát lên.
Quạ Trắng tức giận muốn trực tiếp trở mặt, một là bởi vì đối phương xưng hô và quát nó như vậy, từ xưa tới nay trên trời dưới đất làm gì có mấy người dám nói chuyện với nó như vậy?
Ngoài ra còn bởi vì nam tử ở ô quang này quá bình thường, mà hắn đòi bao nhiêu phù giấy? 100 tờ! Đây có phải là đòi hỏi quá mức rồi không?!
“Đúng rồi, ta muốn phù giấy có liên quan đến vị Độc Đoạn Vạn Cổ kia, có thể dùng giấy tổ phù trên đường Chủ Luân Hồi, không cần các ngươi tự mình làm ra những thứ đó, quá bẩn!” Người đàn ông trong ô quang bổ sung.
"Ta**%..."Bạch Nha tuy rằng tuyệt thế vô song nhưng hiện tại đúng thật là nhịn không nổi, chỉ dâng lên một nỗi kích động muốn mắng người, ngươi chửi ai? Lại còn muốn một trăm tờ ư!
Sở Phong một đường đi về hướng Bắc, vượt qua mấy trăm bang phái, thi thoảng đi qua một vài nơi hỗn loạn rốt cuộc cũng tới được cực Bắc.
Nơi này quá đặc thù, cho dù không có võ giả bế quan ở đây thì cũng là một nơi khó tới gần được.
Ban đầu mọi thứ cũng bình thường, đi đường có thể bắt gặp một vài người nhưng sau khi đi qua một ngọn nút thì khác hoàn toàn, cả thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Giống như là tử địa, không có thanh âm cũng không có sinh vật, cả trời đất đều rơi vào yên tĩnh giống như chỉ còn lại khí tức lạnh lẽo giống như tất cả các sinh vật ở đây đều bị tận diệt.
Sau Huyết Sắc Sơn Lĩnh, mặt đất cũng là một mảnh màu đỏ.
Tương truyền đây là máu của vô thượng sinh linh nhuộm đỏ sau khi xảy ra trận đại chiến.
Mà lai lịch sư môn của Võ Phong Tử có chút thần bí, rất phức tạp, nghe nói không biết vì lý do gì mà quật khởi ở trong vùng đất chết này, trở thành một dòng đạo chính thống đáng sợ ở phương Bắc.
Có người nói tổ tiên của nhất mạch này đang hồi sinh ở Huyết Sắc Sơn Lĩnh này, có lai lịch không dễ đoán.
Cũng có lời đồn tổ tiên của nhất mạch này là sinh vật từ hố chôn cất thiên đế xông ra, rơi vào cực Bắc của dương gian rồi nhuộm hồng ngọn núi, làm hồi sinh mảnh đất chết yên ắng này.
Mặc kệ nói như thế nào, nơi này đều cực kỳ thần bí, cũng rất quỷ dị.
"Cuối cùng ta cũng đã đặt chân lên vùng đất này!"