Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lãnh địa cực Bắc, một nơi rất kinh người cũng rất khủng bố, Sở Phong cảm nhận được khí tức rất không tầm thường.
Bên kia ngọn núi còn có người, nhưng bước qua liền cảm giác như Minh giới, bước vào một vùng đất lạnh như băng.
Đương nhiên cũng có người nói đây có thể là do Võ Hoàng bế quan gây ra, từ lúc tiền sử ngồi tử quan đến bây giờ hắn hấp thu quá nhiều sinh cơ, dẫn đến nơi này bị dị biến.
Trên thực tế một số đệ tử môn đồ của Võ Hoàng đều được triệu tập đến đây sau khi hắn hồi sinh kiếp này.
Vô thanh vô tức, Sở Phong bước ra một bước chính là núi non đảo ngược, giống như co lại thành một tấc, mặt đất rộng lớn xuất hiện ở phía sau, tốc độ của hắn quá nhanh.
"Ta… Ngươi không thể xuống xe được." Tử Loan gần như sắp khóc, quả thực là không thể không khóc, theo cô ta thấy hắn đúng là điên rồi, muốn làm cái gì chứ?
Võ Hoàng đang tìm tung tích của hắn khắp nơi, muốn vây bắt hắn đó!
Kết quả ngươi lại tự động chạy tới, nếu thật sự gặp phải lão quái vật, gặp phải một kẻ có năng lực, hoặc là Võ Hoàng trở về thì khỏi cần tưởng tượng mọi chuyện sau đó sẽ như thế nào.
Phỏng chừng đến lúc đó chết cũng không chết được, chỉ càng thê thảm hơn.
Tử Loan cảm thấy sụp đổ, thật muốn khóc quá.
Khi đến phương Bắc kì dị và huyền ảo hắn, Sở Phong cũng không dám trực tiếp từ khoảng không nhảy xuống đấy, mà là cẩn thận tiếp cận đường Võ Hoàng trong truyền thuyết.
Hắn sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao nhất mạch này vô cùng khủng bố, cũng vô cùng thần bí, luôn có đủ loại truyền thuyết đáng sợ xoay quanh.
Nếu thật sự liên quan tới một cái hố nào đó, nhất định sẽ rất yêu tà, ai biết có những thứ kỳ dị gì sẽ bò ra từ mấy cái hố đó chứ, cho dù Võ Phong Tử không có ở đây thì cũng vẫn phải hết sức cẩn thận.
Sở Phong nói: "Nếu như ngươi có năng lực một chút thì ta đã trực tiếp ném ngươi xuống dưới đường rồi, nhưng tình hình này của ngươi, chỉ cần một con sói cấp Thần Vương nhảy ra hoặc một con hồ ly tinh thôi cũng có thể nuối ngươi một ngụm, ngay cả sợi lông cũng không còn sót lại!”
Tử Loan không nói gì, lời này thật sự nghe không vừa tai, hiện tại cô ta không phải là yếu ớt, trên dương gian mười mấy năm cũng đột nhiên tăng sức mạnh, so với trước kia đã là mạnh hơn rất nhiều rồi.
Tuy nhiên nghĩ đến chuyện Sở Phong giơ tay lên là có thể đánh chết Thiên Tôn, cô ta quả thật cũng sinh ra cảm giác không nói nên lời.
Dương gian rộng lớn, cao thủ quá nhiều, trong núi rừng đều có thần thánh, đối với cô ta mà nói quả thật tràn ngập hung hiểm.
"Được rồi, ngươi trốn ở trong cái bình này đi." Sở Phong nhét cô ta vào bình đá.
Kết quả vừa bị ném vào, Tử Loan liền xù lông, tiếng kêu thảm thiết vọt ra, ở phía sau cô ta lơ lửng một khuôn mặt tràn đầy máu
“Trấn áp, mau trở về!”
Sở Phong quát khẽ, đây là dị biến không may do hắn tiếp xúc với một chút phấn hoa cấp Đại Vũ ngoài ý muốn, lúc ấy hắn dứt khoát cắt ra khỏi cơ thể.
Thay vì vứt bỏ nó, hắn đã niêm phong trong một cái lọ.
Mới đầu còn có vẻ rất nguy hiểm, nhưng theo thời gian dần trôi, hắn đã có thể bước đầu khống chế, nhất là đất Luân Hồi có thể khắc chế được thứ quỷ dị trong bình này.
Thứ đầy huyết sắc kia cuối cùng cũng yên lặng, trốn dưới đất Luân Hồi, không hề nhúc nhích nữa.
Sở Phong vẫn cảm thấy sau này có thể dùng đến nó nêntrước mắt không muốn bỏ đi.
Lúc này, hắn xuyên vùng đất mênh mông một màu đỏ máu, dự theo sinh khí của đất, cảm giác được các loại sinh cơ của cực Bắc, rốt cục tìm được võ đường của Võ Phong Tử đó.
Ở đây quả thực là một nơi cực kỳ nguy hiểm.
Thế nhưng ở bên ngoài đạo tràng này cũng có thành trì, vậy mà lại thực sự có người ở.
Hắn không để ý tới, nhanh chóng tiến vào khu vực trung tâm của vùng đất, càng đi vào sâu càng làm cho người ta cảm giác vô cùng áp lực!
"Võ đường này có chút hoang vắng."
Sở Phong cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đương nhiên cái loại cảm giác hít thở không thông làm cho cơ thể căng thẳng này cũng rất nồng đậm, nơi này cực kỳ nguy hiểm.
Phía trước chính là võ đường của Hoàng Đế, nơi được coi là đã hủy diệt từ thời tiền sử cho đến bây giờ, trước kia không có mấy người biết tới nơi này.
Đương thời sau khi Võ Hoàng hồi sinh, nơi này mới truyền khắp thiên hạ.
Nơi đây trần trụi không có cỏ cây, không có sông lớn,, khắp nơi đều là nham thạch, khắp nơi đều là đất đỏ, có thể gọi là một mảnh đất cằn cỗi.
Tuy nhiên sau khi đi thêm một đoạn đường, hắn nhất thời cảm thấy kinh ngạc.
Nơi hoang vu thoạt nhìn không được tốt lắm, núi non không có khí sắc đột nhiên làm cho cơ thể người ta muốn nổ tung, lông tơ dựng đứng.
Phía trước có một tấm biển rách nát, những vết rỉ sét xanh loang lổ, chất liệu như được làm bằng đồng cứ như vậy mà rơi trên mặt đất, một nửa tựa vào một khối đá lớn màu xanh.
Ba chữ lớn trong tấm biển ghi: Nam Thiên Môn!
Khẩu khí quá lớn lại dám khắc lên như vậy, nơi này là nơi nào mà lại được gọi là Nam Thiên Môn, chẳng phải là nói sâu trong vực đo chính là nơi sinh sống của chúa tể trên dương gian sao?
Sở Phong vừa nhìn lại, mấy chữ rỉ sét này tuy rằng rất cổ xưa nhưng hắn biết chính xác những nét chữ này là nét chữ trên dương gian.
"Hẳn là không phải từ Danh Sơn ra mà nhất định là của đám võ giả tự mình viết, tuy nhiên thời gian trôi cũng lâu rồi, không phải là do tổ tiên của bọn họ khắc hay viết ra đấy chứ?"
Đứng ở chỗ này làm cho người ta cảm giác khó chịu như kim đa, Thiên Tôn bình thường cũng sẽ có chút chịu không nổi.
Sở Phong mặc kệ, hắn dùng phương pháp thực địa dò ra một con đường an toàn, cứ như vậy thần không biết quỷ không hay đi về phía sâu trong vùng đất này.
Nhìn chung cả quãng đường đi khá suôn sẻ, cũng không gặp trở ngại gì.
Chủ yếu là đạo tràng của đám võ giả kia quá rộng lớn, hơn nữa thêm với những gốc cây danh thụ quá kinh người kia thì trên đời này không ai dám đặt chân đến nơi này và mạo phạm Võ Hoàng.
Cho nên kinh mạch cũng không để ý khu vực bên ngoài, cũng không lo lắng ai sẽ dám tới đây tìm người,
Không lâu sau, Sở Phong nhìn thấy một vài sinh vật, khu vực này vẫn rất nguy hiểm, phía trước có những con thú điên cuồng, gầm thét trên mặt đất trống trải màu đỏ như máu.
Điều này làm cho hắn lộ ra vẻ ngưng trọng, mấy con thú cổ kia đều bị vỡ vụn phần đầu, cả người đều toát ra mùi hôi thối, chạy trên đồng cỏ màu đỏ rực.
Có thể tưởng tượng được, thứ này quý hiếm cỡ nào, nhất định sẽ có tác dụng lớn.