Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 3029 - Chương 3030: Tiến Thẳng Vào Hang Ổ Vô Thượng (3)

Thánh Khư Chương 3030: Tiến thẳng vào hang ổ vô thượng (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Một vùng đất yên tĩnh và trầm lặng.

Thậm chí mơ hồ có thể thấy được địa thế nơi đó so với nơi Võ Phong Tử đó tọa còn cao hơn một chút.

Đương nhiên, sâu trong bóng tối nơi Võ Phong Tử tọa quan rốt cuộc như thế nào thì cũng không thể nhìn thấy được.

Làm cho người ta giật mình nhất chính là nhìn cách bố trí thì nơi đó giống như là nơi để hành hương, một khu vực vô cùng khó lường.

Sở Phong đến gần, đây là một hòn đảo, bên trong có nham thạch.

Rất quỷ dị, mặc dù là biển nham thạch nóng chảy đỏ tươi không phải đã ngủ yên, vẫn đang phập phồng nhưng lại không có tiếng động, làm cho nơi này có vẻ vô cùng yên tĩnh.

“Không đơn giản!”

Nếu nhìn từ phía xa thì nó sẽ làm cho mọi người vô tình bỏ qua biển dung nham này.

Sở Phong suy đoán, đây có thể là một khu vườn dược thảo nhưng bị bỏ hoang, rất nhiều năm không có người xử lý, nhưng đối với hắn tuyệt đối có tác dụng lớn, nước miếng hắn đều ào ào như muốn chảy ra.

Chỉ là không biết có thể thuận lợi khai quật nó lên hay không, dù sao sau khi dính vào hai chữ tiêu cực thì nó đúng là một thứ dọa chết người, có sự bức xạ trí mạng!

"A?!"

Trong cánh đồng thuốc tương đối hoang vắng kia mơ hồ phát sáng, giữa đám thảo dược mục nát có mùi thuốc nhàn nhạt, hắn thấy được cái gì?!

Một loại quả nằm lấp ló trong đám dược thảo thiếu sinh khí kia.

“Trái bất bại, cực kỳ kì dị sao?" Sở Phong suy đoán.

Nhưng mà hắn không vội hành động thiếu suy nghĩ, nơi hoang phế như vậy đột nhiên có loại quả quý thì chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Sau đó hắn quay sang cổng chính của điện đá, thông qua một cánh cửa đá đang hé mở, nhìn thấy cảnh vật bên trong.

Trong thạch điện hoành tráng chỉ có một tòa tế đàn, trong điện không còn gì khác.

Tòa điện này chỉ là che mưa che gió cho tế đàn, ngăn cản mưa nắng bụi sương ư?

Trên bàn thờ có một cái gì đó, một bộ xương!

Nó có đặc điểm của một số sinh vật hình người, nhưng cũng có không ít bộ phận khác nhau rõ ràng, ví dụ như có xương cánh, xương trán có một lỗ, giống như trước đó là của một con mắt dựng dọc để lại.

Bộ xương trắng như tuyết nhưng không sáng bóng, cũng không có bức xạ cùng với năng lượng gì kỳ lạ nhưng lại được bày trên tế đàn.

“Đây là sinh vật gì, có lai lịch gì mà lại được bày biện trên bế quan song song với bế quan của Võ Phong Tử đó nhỉ, tuyệt đối không tầm thường!”

Thế nhưng bất luận Sở Phong nhìn thế nào cũng sẽ thấy bộ xương này quá bình thường.

"Vì sao lại được đặt trên bàn thờ nhỉ, là dâng tế với ai, hay là nói đây không phải là tế đàn mà là tổ đàn nên mới bày thờ bộ xương này?"

Sở Phong có loại cảm giác, bộ xương này vô cùng tuyệt vời!

Hắn quyết định nghĩ biện pháp lấy đi, quay đầu thử xem có thể luyện khí hay không.

Thậm chí hắn còn nghĩ đây không phải là sư môn trưởng bối của Võ Phong Tử đó chứ?

Nhưng tại sao không cảm thấy có gì nguy hiểm? Cảm giác đã trở thành một bộ xương cốt bình thường.

“Nếu thật sự là một bộ xương cực phẩm thì nhất định phải luyện thành binh khí, không được, nếu muốn cho Mộng Cổ Đạo có một đường thoái, có lẽ ta nên tháo đi mấy cái xương đi đút cho hung thú ăn!

Tuy vậy hung thú nào có thể ăn được loại xương cốt cực phẩm này chứ.

Sở Phong đang loanh quanh nghĩ một đống suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu.

Trong lúc nhất thời hắn đột như nghĩ tới con chó lớ màu đen kia, nếu loại xương cốt này mà cho nó ăn thì nó có ăn không? Phỏng chừng nó có thể ăn đó.

Đương nhiên đây đều là nhất thời tâm huyết dâng trào, hắn cũng không phải thật sự muốn làm như vậy, chỉ là suy nghĩ linh tinh một chút mà thôi.

Thế nhưng có những con thú khổng lồ trên trời đột nhiên lại cảm thấy đứng ngồi không yên, bởi vì không hiểu sao lại sinh ra cảm giác bồ chồn.

“Đáng chết!” Nơi xa xôi vô tận, cũng không biết là ở trong hư không của thiên vực nào, một con chó lớn màu đen mặt âm trầm tự nhủ: "Gần đây, luôn có người nhắc tới bổn hoàng, quấy nhiễu làm cho bổn hoàng không được yên bình.”

Nó tự nhiên nghĩ đến Lê Thước, cách đây không lâu cũng đã từng nhắc tới nó, nói là từng bị một con chó đen giết chết, ngoài ra còn luôn la hét muốn đánh bay đầu một đám chó.

Lúc ấy nó thật muốn đi xuống cắn chết đám người kia, cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì.

Lúc này nó đột nhiên lại có cảm giác, tuyệt đối lại có người lẩm bẩm nhắc đến nó.

“Để cho ta thả sợi ngân tuyến xem một chút, xem ai dám động tâm nghĩ tới ta, ta sẽ giết chết kẻ đó.” Con chó lớn màu đen tuy rằng rất già nua, thiếu tinh khí nhưng vẫn có một bộ dáng rất hung dữ, hàm răng vô cùng sắc bén.

Sau đó, nó thực sự dùng tới ngân tuyến.

“Kỳ lạ, người đó tu vi không lớn nhưng trên người lại cất giấu một bảo vật phi thường, trong lúc nhất thời khó có thể thông qua ngân tuyến mà chạm được tới hắn!” Con chó đen lớn lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

Nhưng mà lúc này Sở Phong lại bắt đầu hoảng sợ, hắn cho rằng con chó đen kia chưa tìm tới hắn ngay nhưng lúc này trước mắt hắn lại xuất hiện thân ảnh mơ hồ của đại hắc cẩu, đang nhe hàm răng lớn không trọn vẹn, hung khí ngập trời, khí thế hung hăng!

Sở Phong muốn nguyền rủa, vừa rồi hắn chỉ lẩm bẩm một chút thôi mà nó lại thật sự tới đây hả, đây là chuyện gì vậy? Không thể không thừa nhận chuyện này vô cùng ứng nghiệm!”

Trên thực tế hắn không biết đều là do Lê Thước gây họa.

Lê Hắc Thủ ở sâu trong tinh không đại chiến đám người Vũ Hoàng, từng quấy nhiễu nơi này, khiến cho thi thoảng sẽ có một vài ánh mắt ngó tới nơi này, chính vì vậy cũng trở nên rất mẫn cảm.

Cũng may, trên người Sở Phong có bình đá, hiện tại sẽ khó có thể tìm được hắn.

Nếu không phải lúc trước con chó này đã từng gặp Sở Phong ở trên chiến trường, cũng để lại hậu thủ nên sẽ không hiện ra thân ảnh mơ hồ của nó ở đây. Sở Phong không biết, còn tưởng rằng nó sớm đã cảm nhận được.

Cho nên, hắn rất im lặng, cũng rất bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ ngươi thật đúng là muốn ăn nó, muốn ăn cái xương này hả? Thôi được rồi, cho ngươi.”

Hắn trực tiếp dùng cách của mình vận chuyển bộ xương này ra, chuẩn bị ném vào trong chiếc chậu máu để ở cửa của đại hắc cẩu!

"Ồ, sao ta lại cảm thấy có chút bất an giống như sẽ xảy ra chuyện lớn nhỉ?" Người nào đó trong đạo tràng có vẻ nghi ngờ.

Một vị Đại Thiên Tôn đứng dậy, dò xét chung quanh, kết quả cũng không thấy cái gì.

Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy không ổn, dựa vào một loại trực giác thuộc về Tuyệt Thế Đại Thiên Tôn, cuối cùng hắn cũng hướng ánh mắt về một hòn đảo trong dung biển nham thạch.

Bình Luận (0)
Comment