Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đây là tâm nguyện của nó, mạnh mẽ như vậy Thiên Đế làm sao lại chết đi? Nó muốn cho hắn sống lại.
Thế nhưng mà thời gian của nó không nhiều lắm, nếu như không đi đánh cược lần cuối, khả năng mãi mãi sẽ không có cơ hội.
Vết thương cũ khó lành, lại thêm huyết khí đã cạn khô từ lâu, năm tháng sinh mệnh của nó đã dần suy bại, chỉ còn một đoạn đường ngắn có thể đi.
Thời gian như đao, cuối cùng rồi sẽ chém nát tất cả.
Nó đã chống đỡ hết nổi, thế nhưng mà nó thật sự rất muốn được nhìn thấy hình thể vô địch cao chót vót của hắn quay lại, nhìn hắn vừa hô Hồn Hà Đoạn, nhìn hắn đánh một quyền phá tan Tứ Cực Phù Thổ... Tái hiện năm tháng vàng son.
Lúc nó lên đường, có vật không mời mà đến, ngăn trước mắt.
"Hửm?" Hắc Cẩu dừng bước, con ngươi hơi co lại.
Một bàn tay hư thối, yếu ớt đâm xuyên qua không gian, mang theo một tấm sách da thú đi đến trước mắt của nó.
"Còn sống, thì còn có hi vọng, chỉ cần vẫn còn, chưa từng trở về với cát bụi, tương lai... Chưa hẳn không có cơ hội xoay mình, cố gắng chịu đựng đi, ngươi và ta đều phải còn sống."
Không có quá nhiều lời nói, nhưng trong tang thương cùng cực lại lộ ra lo lắng và quan tâm, cũng với không nỡ buông thế giới này, khuyên Hắc Cẩu không nên vọng động.
Cái tay này nhìn có hơi béo, cũng có lẽ là vì sưng vù, xám đen bốc mùi hôi, khiến cho người ta không đành lòng tận mắt nhìn, nó đã phải trải qua kiếp nạn cỡ nào, mà còn kiên cường sống tiếp.
Con chó đen nhìn thấy cái tay này thì hơi ngẩn người, sau đó muốn lộ ra tướng hung dữ nhe răng, cuối cùng cũng chỉ có thương cảm.
Trong Hỗn Độn, một người thiếu mất tay phải yếu rũ ngồi đó, thở dài: "Nếu ngươi đã lựa chọn đi, ta đi cùng ngươi, tái chiến Hồn Hà chung cực địa, thế nhưng mà, Chó kia, phải cố gắng sống sót đó.”
Người năm đó... Đều chết sạch, không có còn lại mấy người, một trận lại một trận liên quan tới đại chiến tồn vong chư giới, hao hết sức sống thế hệ này của bọn họ, thương tích khắp người.
Không thể tưởng tượng nổi, nhưng bây giờ lại chẳng có mấy người biết.
Bao nhiêu anh tài đã tàn lụi, để lại chỉ còn nát tan
Mắt Hắc Cẩu đỏ lên, sách da thú do tay thối rữa mang tới viết những năm tháng đã qua, cùng với thế giới này không rời, bọn hắn còn sống chính là chứng minh và vết tích của thế hệ kia, nếu như cũng chết đi, vậy thì chẳng còn gì nữa, đến cả vết tích cũng đều bị xóa sạch triệt để.
Còn nói gì mà huy hoàng đã từng, đến cả sự tồn tại cũng bị bụi bặm lịch sử bao phủ, bị người đời sau lãng quên.
"Nhưng mà ta muốn đi... Tái chiến một trận, ta không cam tâm!" Hắc Cẩu ngửa mặt lên trời gào to, mặc dù gầy trơ cả xương, nhưng vẫn nghểnh đầu.
Lưng nó đeo Đế Thi, quay đầu nhìn thoáng qua bàn tay thối rữa kia, còn có sách da thú kia, khó khăn cất bước.
. ..
Nơi cuối Hồn Hà, trong thế giới phía sau cửa.
Nam tử trong Ô Quang không rung tiếng chuông và thanh đồng nữa, hắn đã yên tĩnh lại, nói là thả tin tức ra ngoài cũng được, hay nói kiếm người đến cõng nồi cũng vậy, thật ra hắn cũng chẳng muốn hại ai.
Hắn muốn làm gì? Muốn làm lớn chuyện nàt, uy hiếp Hồn Hà, không chừa lọi ích, huyết chiến đến cùng, đánh cho nơi này tàn phế!
Giai đoạn này, dường như Hồn Hà không tình nguyện khai chiến.
Hắn tìm người cõng nồi, hoặc là nói kéo cường nhân theo cùng, muốn không đánh mà thắng, đe doạ sinh vật Hồn Hà.
"Con chó kia... Vị Hoàng kia, sống không lâu." Hắn than nhẹ.
Nếu như có thể giúp con chó kia tìm ra cây thuốc nó muốn, có lẽ sẽ thay đổi được rất nhiều thứ, người mất vận mệnh còn có thể vì thế mà tái tạo lại, ảnh hưởng sâu xa, rộng lớn vô biên, có thể sẽ rung chuyển căn cơ cổ kim.
Liên quan tới những người kia, những chuyện kia, hắn từng nghe nói qua, là một trong số ít người biết chân tướng, lúc tuổi còn trẻ, hắn cũng từng dâng trào nhiệt huyết, từng tiên về phía trước, từng lấy một Đại Thế tỏa sáng làm mục tiêu.
Còn lúc này, hắn thở dài.
Bạch Nha đang truyền âm cùng trò chuyện với hắn, hơi hạ thấp tư thái, nói muốn cho hắn hai tấm Tổ Phù Chỉ, để hắn lập tức rời đi.
"Giờ ngươi đang đuổi ăn mày đấy à? Ta muốn một trăm tấm, ngươi cho ta hai tấm? Con vịt chết!"
Chân mày nam tử trong Ô Quang đã dựng đứng lên, trong mắt nổ bắn ra thần quang, kéo theo vài sợi kim loại dài rơi xuống từ trên quan tài đồng sắp đánh qua.
Sắc mặt Bạch Nha âm trầm, bây giờ đã trải qua bao nhiêu năm rồi, mấy kỷ nguyên rồi, đi đâu tìm cho ra một trăm tấm Tổ Phù Chỉ?
Cho dù lất lại tất cả các hình thức tồn tại, gãy mất, mai táng, biến mất của Luân Hồi Khanh, đoán chừng cũng chẳng có đủ một trăm tấm!
“Ngươi đang ép buộc, ta đi đâu tìm cho ngươi, ta đã tỏ rõ thành ý, mà ngươi vẫn khăng khăng... Muốn chiến sao?"
Sắc mặt Bạch Nha lạnh lẽo vô cùng, hai cái cánh đều phát ra tia sáng chói mắt, giống như một vòng mặt trời trắng bệch đốt cháy, đang phóng thích vật chất hủy diệt.
"Ngươi còn dám nói chuyện với ta, sao không thử nhìn một chút?” Nam tử trong bóng tối mạnh mẽ vô song, lúc trước chỉ uy hiếp, còn bây giờ đã biến thành hành động.
Trong tay hắn mang theo thanh đồng hình sợi dài, lan tràn ra phù văn, lấy năng lượng tạo dựng ra vách đồng loáng thoáng, mà vách quan tài đầu tiên đã được tổ hợp lại.
Một tiếng “ầm”, hắn kéo theo vách quan tài đánh tới, đập mạnh lên Bạch Nha mạnh đến đáng sợ.
Bạch Nha tức giận, đã bao nhiêu năm, có mấy người dám ra tay với nó như thê,s hôm nay lại bị một người chủ động khiêu khích.
"Ngươi không cần nhường nhịn ta ta, lấy đại sự làm trọng, coi như mềm yếu, năm đó lúc bản tọa huyết tẩy Các Giới Chư Thiên, sư phụ của ngươi chẳng biết đang ở đâu!
Lúc nói chuyện, cơ thể Bạch Nha vẫn chưa thay đổi, vẫn dài hơn một thước như trước, thế nhưng mà hai cánh của nó lại phát sáng, số lông vũ phía trên tăng vọt, giống như một trăm ngàn cây Thiên Kiếm, vang lên tiếng coong coong.
Tiếp theo tất cả lông trắng đều hóa hồng, trở nên thô to như núi, xuyên qua hư không, đâm thẳng về phía trước, có thể so với Phá Thiên Chi Mâu, sắc bén vô địch.
Keng! Keng! Keng!
m thanh chói tai truyền đến, lông vũ màu trắng phát ra ánh sáng chói mắt, hóa thành Phá Thiên Chi Mâu, toàn bộ xuyên thủng đến trước mắt, Hồn Hà đều sôi trào, đều đang thiêu đốt.
Trên lưỡi mâu do mỗi một cây lông vũ hóa thành, đều như mang Đại Dương hồn lực, mãnh liệt, khuấy động, như Tinh Hải đang phập phồng, rung động lòng người!
Có điều, tất cả lông vũ đều bị... Vách quan tài ngăn cản!