Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 3037 - Chương 3038: Lưng Đeo Đế Thi Lại Bắt Đầu Quyết Chiến (2)

Thánh Khư Chương 3038: Lưng đeo Đế Thi lại bắt đầu quyết chiến (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

"Bản Hoàng thật sự gặp vận xui tám đời, đương kim thế đạo này tương khắc với ta, đám oắt con xấu đến chảy mủ, ọe!" Hắc cẩu tiếp tục nôn mửa.

Nó quả quyết nhanh chóng ngậm cái miệng rộng lại, cụp đuôi chạy trốn.

Trong địa cung, sinh vật đang thối rữa kia có tóc tai bù xù, nó từ từ ngẩng đầu, đôi mắt vô thần, ngập tràn mờ mịt, cuồi cùng địa cung lại từ từ khép kín.

Bóng dáng của nó biến mất, thế nhưng mà cơ thể của những người đứng đằng xa lại rét lạnh, dù sao hình ảnh kia làm cho ai nấy đều sợ hãi, con sinh vật thối rữa kia thật sự rất giống… Võ Hoàng!

Ngoại trừ điều này ra, một sốt ít người còn chứng kiến điều còn đáng sợ hơn nữa.

Sâu trong bóng tối địa cung kia, còn có hai cái bóng tóc tai bù xù, hình thể xêm xêm nhau, cũng đã bị mục nát, bị khóa chặt ở đó không nhúc nhích.

"Sư tổ đang luyện Công gì, đang diễn Pháp gì, đang sáng tạo Đạo gì?" Đôi môi Đại Thiên Tôn run lên.

Sau đó, hắn quay đầu bước đi, luôn cảm thấy bất an cùng cực, quả quyết bước nhanh ra khỏi khu đạo tràng này.

Rất nhiều người giật mình nghi ngờ, nhưng không ai rời đi.

Ngoài giới, con Hắc Cẩu nôn ọe, vẻ mặt rất thương cảm, nói: “Ta khổ quá mà.”

Nó thở dài thở ngắn, nói: "Bây giờ cơ thể Bản Hoàng rất yếu ớt, thực lực một trăm chưa tới một, thậm chí một ngàn chưa tới một, bất lực quá, quá yếu, bây giờ muốn chu du thiên địa cũng không thể, thật ai oán."

"Bằng không, đánh con rồng kiếm chút thức ăn nhét kẽ răng, ngao du vạn giới, đi khắp nơi nhìn một chút, tìm vài người quen cũ cũng được.”

Khuôn mặt nó hiện lên vẻ đau buồn, nhưng nếu để ai khác nghe được sẽ không biết phải nên nói gì, đang yên đang lành ngươi đòi nướng một con rồng?

Rồng nó có biết không? Nếu nó nghe thấy cam đoan sẽ kéo bè kéo cánh đánh chết ngươi!

Sau đó, Hắc Cẩu thấy đau lòng, nó đã không còn tự giễu như vừa rồi, nó tự giải sầu, phiền muộn, lạc lõng, còn cả thất lạc vô bờ.

“Những người kia, ta còn có thể gặp lại sao? Một thế rồi một thế, còn có mấy người sống được, đại thế rầm rộ sáng chói năm đó, thiên kiêu tranh bá, tuyệt đại tranh phong, tất cả đều kết thúc, phồn hoa qua đi, cả thế gian tàn lụi, không bao giờ còn được gặp lại!"

"Thế gian mênh mông, ta không tìm thấy một người quen thuộc nào, quãng đời còn lại quá cô độc thê lương như uống nước lạnh, những người kia ta cũng không tìm được nữa, đã quá lâu không gặp, ta đã không còn nhớ rõ hình dạng mấy người rồi.”

Con chó già thương cảm, nước mắt sắp tuôn rơi lã chã.

Lớp lông của nó trở nên ảm đạm, thậm chí có nhiều chỗ không lông, trụi lủi, già yếu không còn như trước.

Nhưng mà cuối cùng nó lại cố nén tâm trạng, hít sâu một hơi, chuẩn bị lấy chân thân ép về Dương Gian!

Hiển nhiên nó cảm nhận được ít tình hình, biết đó là nơi nào, nhưng vẫn muốn đi qua đó nhìn thử, nơi năm đó đã từng chiến đấu, nó muốn xông vào lần nữa.

“Đồ vật bẩn thỉu, dù Bản Hoàng đã già nhưng hôm nay cũng xử được đám người các ngươi, ta không tin sau trận chiến năm đó chỗ các ngươi ở không xảy ra chuyện gì, không sợ bị đánh, không bị đánh cho tàn phế hả, không thể nào! Có chết hết cũng không xê xích gì nhiều!”

Hắc cẩu tuyệt không sợ hãi, thật sự muốn lao qua, đến tái chiến nơi cuối Hồn Hà, năm đó nó đã từng tham dự.

"Đại Đế, ngươi lại ngủ say, ta đi tìm ngươi đã từ bỏ rất nhiều thứ quan trọng!"

Hắc cẩu không thèm đếm xỉa, dáng vẻ ung dung tự tại!

Nó nhân cơ hội này đi đến nơi cuối Hồn Hà, thấy thế nào cũng muốn liều mạng, muốn tham gia đại chiến lần nữa.

Khoảnh khắc này, nó đứng thẳng cái lưng đã còng xuống, ngóc đầu lên, trợn trừng mắt to như chuông đồng, há to miệng như cái chậu máu, dáng vẻ nuốt trọn vòm trời.

Đồng thời, cùng với sát khí vô biên, đơn giản muốn xé rách Chư Thiên Vạn Giới, để rất nhiều giới địa bắt đầu vấy đầy máu tươi xối xả, chấn động các vực!

Đây là sát kiếp chi lực mà nó tích lũy được trong vô số trận đại chiến liên quan đến tồn vong thế giới, phá địch vô số, sát phạt thiên hạ, trên lưng gánh đại kiếp bản thân.

"Lão tử giết địch vô số, cũng là có công tích lớn, Lão Thiên còn cho rằng ta sắp chết, vì ta mà khóc? Vì ta mà tiễn đưa?"

Hắc Cẩu ngửa đầu nhìn lên trời, lần này đi không về, là đoạn đường cuối cùng sao?

Nhưng mà nó vẫn quyết tâm muốn đi Hồn Hà!

"Coong!"

Chuông kêu khẽ, Đế Thi nằm ở phía trên cũng khẽ run lên một cái.

"Đế Chung, ngươi đang cảnh báo sao? Nhưng mà không còn cách nào khác đâu, ta vẫn muốn đi Hồn Hà chung cực địa. Những nơi khác ta thật sự không tìm thấy loại thuốc này, có lẽ chỉ có nơi đó mới có, ta muốn cứu đế, không có thời gian, ta không chịu đựng nổi, hôm nay lại đạp Hồn Hà, lại vào chiến trường kia!"

Hắc Cẩu nghiêm túc thương cảm, bạo phát tất cả ý chí chiến đấu vô biên của bản thân, nó đã ẩn náu ẩn nhẫn quá lâu.

"Đại Đế, ta tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi tỉnh dậy, ta tuyệt đối không tin ngươi mãi mãi chết đi, ta sẽ đi tìm thuốc dẫn, ta muốn ngươi sống sót!"

Nó khởi hành, ánh mắt càng ngày càng hừng hực, sáng chói khiếp người, ánh mắt như xuyên qua Đại Giới Chi Bích!

"Đại Đế, thuở nhỏ ta được ngươi cứu, được ngươi giữ lại nuôi bên cạnh mới có ta bây giờ, mặc dù đây không phản tư thái mạnh nhất của ta, nhưng mà dù vậy ta vẫn muốn chiến đấu một trận vì ngươi.”

Lúc này, Hắc Cẩu đứng thẳng người lên, sau đó nâng cái thi thể kia lên, đeo nó lên người mình, nó cắn theo chuông lớn bước ra một bước dài!

Nó vì Thi mà chiến, lưng đeo Thiên Đế năm đó, cho dù thế nào nó cũng không vứt lại, tuyệt đối không để Thi kia rời khỏi mắt mình, mãi mãi không rời không bỏ.

"Năm đó ngươi thu dưỡng ta, đời này ta liều mạng trả lại ngươi một thân Thế Đế tái hiện!” Hắc Cẩu gầm nhẹ, trong đôi mắt già nua rưng rưng, nó nhớ lại quá nhiều chuyện cũ.

...

Ngoại Giới, trong Hỗn Độn, có người thở dài.

"Làm sao đến mức này, ngươi cũng già yếu như thế mà còn liều mạng, đây chẳng phải ép ta cùng đi chịu chết với ngươi sao? Thật sự muốn đánh Chung Cực Địa nữa ư.”

Người này cũng buồn vô cớ, nhẹ giọng nói: "Thật ra ngươi không chỉ còn lại một mình, ta vẫn còn sống thoi thóp mà, đồ chó, sao ngươi lại nghĩ quẩn thế, cũng được, nếu không trở lại được thì cùng chết!”

Một con chó đen già yếu không gì sánh được, lông trên người gần như rụng sạch, trong đôi mắt già ẩn chứa nước mắt đục ngầu, lưng đeo đế thi, cố gắng làm cái lưng còng của mình ưỡn lên thẳng tắp.

"Đời này... Không dài, ta muốn đưa ngươi trở về."

Bình Luận (0)
Comment