Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 304 - Chương 303: Vực Sâu Thiên Đường (2)

Thánh Khư Chương 303: Vực sâu thiên đường (2)

Thuận Thiên, câu lạc bộ giải trí Hoàng Triều.

Hùng Khôn trừng mắt, cứng họng, biểu hiện giống như thấy quỷ. Điều này mà cũng có thể xảy ra sao? Chẳng lẽ Sở ma vương thật sự là một ma đầu. Không khỏi quá nghịch thiên!

Đám dị loại khác đều im lặng, trong lòng cảm thấy may mắn, cũng may trước đó bọn chúng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

Nghĩ đến đây, bọn chúng không thể không cảm tạ Hồ Sinh. Khi nhìn về phía hắn ta, bọn chúng phát hiện hắn ta đang ngậm chặt miệng không nói câu nào. Khả năng bế khẩu thiền này đúng thật là thần kỳ.

Lúc này, điện thoại của Hùng Khôn vang lên, là Hắc Hùng Vương gọi đến. Khi điện thoại được kết nối, âm thanh thô bạo của Hắc Hùng Thiên vang lên: “Gấu con, lần này ngươi không hố cha, hố ông đấy chứ?”

“Không có mà, ông ơi, lần này cháu cam đoan không gây rắc rối. Cháu có thể thề.” Lực trấn tĩnh của Hùng Khôn đúng là rất đầy đủ.

Lúc này, các nơi không cách nào bình tĩnh lại được. Bất luận tộc nào cũng đều bàn tán chuyện Sở ma vương giết hai sinh vật cấp vương liên tiếp. Điều này tuyệt đối không phải dựa vào vận may. Người này đã một lần nữa dùng chiến tích huy hoàng của mình để chứng minh sự cường thế và bá đạo của hắn.

Thú vương các nơi đã bắt đầu kiêng kỵ. Lần trước còn có người không phục, trực tiếp khiêu khích. Bây giờ thì ngoài Khổng Tước Vương bá chủ tuyệt thế, những bộ tộc khác ai dám tùy tiện trêu chọc Sở ma vương.

Ai muốn động hắn, trước phải nên ước lượng bản thân có tư cách hay không.

Núi Côn Luân, Ngưu Vương cung tọa lạc trên một ngọn núi hùng vĩ. Đây là một trong những địa thế tốt nhất của Côn Luân.

Một thác nước màu bạc từ trên đỉnh núi chảy xuống, vô cùng tráng lệ.

Trên vách núi, một gốc thông già giống như đang đón khách, vươn ra những nhánh cây xanh ngắt tản ra quang hoa xanh mơn mởn.

Trên ngọn núi nguy nga này có đủ loại cây cối, chủng loại phi phàm, kết ra những đóa hoa óng ánh, muôn hồng nghìn tía, ngào ngạt hương hoa.

“Sở Phong.” Chu Toàn kêu to. Mấy ngày qua gã vẫn luôn bế quan. Hôm nay biết Sở Phong đến, gã như một cơn gió vọt ra, kích động vô cùng.

“Trời ơi, cuối cùng thì tôi cũng đã nhìn thấy được một con người.” Chu Toàn rống lên, nhiệt tình ôm chầm lấy Sở Phong. Trên đầu gã vẫn là một đại bối đầu như cũ, bốn cái sừng thú nhìn lại càng hũng vĩ hơn.

Ngưu Vương cung rất lớn, đúng là không phải nói suông. Đây là một cung điện rất hùng vĩ, được xây dựng trên đỉnh núi, có thể nhìn thấy cảnh sắc bốn phía, tầm mắt bao quát cả non sông.

“Bây giờ không thể tiến sâu vào núi Côn Luân được, ở đó có sương mù bao phủ. Chúng ta xem như đã chiếm cứ một trong những nơi tốt nhất rồi.” Hoàng ngưu giới thiệu.

Tuổi tác của nó không lớn, nhưng lại cứ cố bày ra dáng vẻ của một ông cụ non, bộ lông màu vàng óng ánh như tơ lụa bao phủ toàn thân.

“Hoàng ngưu, các thú vương khác đều hóa hình, tại sao mày không biến thân, để cho tao nhìn xem bộ dạng của mày là gì.” Sở Phong nói.

Hoàng ngưu liếc xéo Sở Phong, mang theo vẻ khinh bỉ, giọng nói non nớt: “Bổn vương đường đường chính chính, hiển lộ bản thể thần hình, cần chi phải biến thân.”

Nhưng một câu của Chu Toàn đã dìm nó xuống.

“Tôi biết, tôi đã nhìn thấy dáng vẻ nhân loại của nó rồi.”

Sở Phong nghe xong, lập tức vui vẻ nói: “Mau nói đi.”

“Con đường đơn giản nhất.” Hoàng ngưu nói xong, loảng xoảng hai móng đập vào ót Chu Toàn, trực tiếp khiến cho gã trợn trắng mắt, sau đó bất tỉnh.

Hoàng ngưu khá bình tĩnh, cũng không thèm nhìn gã một cái, ung dung bước đi.

Một bên khác, đại hắc ngưu chào hỏi những thú vương khác, mời bọn chúng vào Ngưu Vương cung, đồng thời nói với thuộc hạ: “Các người hãy đi chuẩn bị rượu ngon, món ngon. Hôm nay ta phải bày tiệc khoản đãi chư vương huynh đệ của ta.”

Sở Phong khá kinh ngạc. Trong Ngưu Vương cung cũng có một đám dị loại, thực lực không tầm thường. Đại hắc ngưu nghiễm nhiên là yêu vương.

Đại hắc ngưu nhắc nhở: “Các ngươi cẩn thận cho ta, làm Kim Trác Mộc Điểu cho sạch sẽ, chia thành mấy phần. Phần nào hầm thì hầm, phần nào nướng thì nướng, hương vị nhất định sẽ rất ngon. Nếu để cho ta hài lòng, ta sẽ có trọng thưởng.”

Lúc này, một số sinh vật cấp vương quay đầu sang nhìn nó.

Đại hắc ngưu hơi chột dạ, nói: “Huynh đệ của ta hôm nay bị sét đánh, sức khỏe không tốt. Ta chỉ muốn tẩm bổ cho hắn mà thôi. Dù sao giữ lại nhục thân cấp vương cũng chỉ lãng phí. Chi bằng nấu chín, mọi người cùng nhau thưởng thức thịt tươi.”

“Tốt, đáng lý phải như thế.” Có thú vương đồng ý. Mặc kệ là Cầm Vương gì, dù sao thì cũng đã chết.

Chỉ có Tàng Linh Dương Vương là thở dài. Nó cảm thấy Kim Trác Mộc Điểu chết quá thảm rồi, ngay cả chết rồi cũng bị người ta ăn sạch.

Lúc này, cơ thể nó phát sáng, thân hình lay động, hóa thành một người đàn ông trung niên, nhưng trên đầu vẫn bọc một tấm lụa trắng. Bởi vì cặp sừng thú đã bị đoạn mất, bị phi kiếm của Sở Phong gọt sạch da đầu, vô cùng xấu hổ.

Trong Ngưu Vương cung, các món ngon đều được dọn lên. Trong cung có bàn đá to nhỏ các loại. Bất luận các thú vương này hóa thành hình người hay không, không gian vẫn đủ rộng rãi.

“Mao Đài?” Mắt Sở Phong sáng lên, phát hiện đây chính là rượu ngon danh tiếng lâu năm trong xã hội loài người.

“Haha, đây chính là rượu cực phẩm được cất giữ năm mươi năm rồi đấy.” Đại hắc ngưu cười ha hả. Có quỷ mới biết nó lấy được như thế nào.

“Tốt, ý tứ của lão ngưu rất đầy đủ. Ta rất thích loại rượu trân quý như thế, giá trị phi phàm, hương vị chính tông.” Một người đàn ông làn da màu đồng cổ đầu trọc vỗ bàn nói.

Thân hình gã cao hơn một trượng, thể trạng khôi ngô, cơ thể giống như được đúc từ đồng thau, vô cùng rắn chắc, nhất là cái đầu trọc kia có thể nói là sáng bóng.

Nói đến đây, gã nhe răng cười nhìn Sở Phong, lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Sở huynh đệ, ta nhìn ngươi rất giống tính của ta. Nếu không, chúng ta suy tính đến việc kết hôn đi. Ta có một đứa con gái xinh đẹp như hoa, có cần ta giới thiệu cho ngươi không?”

Sở Phong nghe xong, lập tức lắc đầu. Gã đầu trọc to con như vậy, tướng mạo của con gái gã sẽ ra sao? Chẳng lẽ cũng cao một trượng? Nếu ngay cả tóc cũng không có, lại càng khiến hắn kinh dị.

“Này, đừng có hiểu lầm. Đây là Mã Vương, khi còn tóc thì rất oai hùng. Gã đang tu hành với một Lạt Ma ở Tây Tạng, vì thế mới cạo đi ba ngàn sợi phiền não.” Đại hắc ngưu nói.

“Ta không xuất gia, chỉ học bản lĩnh mà thôi. Hiện tại vẫn có thể ăn uống rượu thịt như cũ.” Mã Vương cười ha hả.

Sở Phong im lặng, đồng thời cũng giật mình. Không biết vị Lạt Ma kia như thế nào lại có thể khiến vị thú vương này say mê, đi theo bên cạnh để học bản lĩnh.

“Anh đừng xem thường Mã Vương. Ông ta là thú vương đến từ phương Tây, bản thể là Hãn Huyết Bảo Mã, có được tốc độ thần tốc.” Hoàng ngưu nhỏ giọng giới thiệu.

Sở Phong ngẩn người. Hãn Huyết Bảo Mã? Đúng là sinh sống ở Tây Vực.

Lúc này, một người đàn ông mái tóc dài màu bạc cũng tham gia náo nhiệt. Gã thoạt nhìn cũng chỉ mới ba mươi: “Sở huynh đệ, ta thấy ngươi không tệ. Bổn vương cũng có một đứa con gái, quốc sắc thiên hương, ngươi có muốn cưới hay không? Lát nữa ta gọi nó đến.”

Bình Luận (0)
Comment