Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 305 - Chương 304: Thánh Thụ (1)

Thánh Khư Chương 304: Thánh thụ (1)

Hiển nhiên, bọn họ nửa phần thật nửa phần giả.

“Đây là Tuyết Báo Vương.” Hoàng ngưu nói.

Sở Phong cũng không lãnh đạm, ai hắn cũng mỉm cười chào hỏi.

“Hì hì, chúng ta luận giao ngang hàng, các người giới thiệu con gái của mình tính là gì chứ. Ta thấy ta tương đối thích hợp với Sở huynh đệ, có đúng hay không?” Cô gái mặc cung trang thướt tha bước đến, làn da trắng nõn, mỹ mạo động lòng người.

“Nàng ta là Bàn Vương.” Hoàng ngưu giới thiệu.

“Xin chào Bàn Vương.” Sở Phong lên tiếng chào hỏi.

“Lát nữa tiệc rượu kết thúc, tiểu ca ca đến động Bàn Tơ với ta nhé.” Bàn Vương mỉm cười nhẹ nhàng, diễm lệ động lòng người.

Sở Phong như hóa đá. Bàn Vương, động Bàn Tơ? Nàng ta là nhện tinh sao?

“Được rồi, các ngươi đừng dọa Sở tiểu huynh đệ nữa.” Ngao Vương lên tiếng, mái tóc đen rối tung, huyết khí nội liễm trong cơ thể. Nhưng thân là sinh vật cấp vương đều có thể cảm nhận được sự kinh khủng và cường đại của ông ta. Đây chính là một thú vương tuyệt thế.

Tiệc rượu bắt đầu. Mọi người trò chuyện vui vẻ, tối thiểu nhất là ngoài mặt vẫn rất thân thiện, nâng ly cạn chén, tiếng cười không ngừng.

Đột nhiên, một con dị thú vọt vào, gương mặt tràn ngập kích động, bẩm báo: “Các vị đại vương, thần thụ trong truyền thuyết đang mọc ra, nở rộ vạn đạo hào quang. Toàn bộ ngọn núi đều bị bao phủ bên trong ánh sáng.”

Phật một tiếng, cả tòa Ngưu Vương cung trở nên trống rỗng. Tất cả mọi người đều chạy, không một ai còn sót lại.

Ngay cả Sở Phong cũng xông ra ngoài cùng với hai con trâu. Mấy con dị loại này điên cuồng phi nước đại như ong vỡ tổ, chẳng khác nào vội vàng đi đầu thai.

Thần thụ xuất hiện, chấn động toàn bộ Côn Luân.

Không hề nghi ngờ, Mã Vương là người nhanh nhất, hóa thành bản thể, biến thành một con Hãn Huyết Bảo Mã màu đỏ, óng ánh trong suốt, giống như thiên mã giáng thế, thần tuấn vô song.

Nó mở ra bốn cái móng guốc khổng lồ, vượt qua tốc độ âm thanh, có thể nói là một ngựa đi đầu. Tất cả những người phía sau đều nghe được tiếng nổ kinh khủng truyền đến từ trong không khí.

Ầm ầm...

Giống như sấm sét của chín thiên, âm thanh bạo tạc vang lên không dứt bên tai trên ngọn núi.

Chỉ trong chớp mắt, nó đã biến mất, thiên mã hoành không mà đi.

Bàn Vương cũng rất mạnh, vẫn mang hình người như cũ nhưng lại há miệng phun ra một luồng ánh sáng trắng treo trên ngọn núi cao vút trong mây. Nhờ sợi tơ nhện này, cô ta cứ như vậy mà từ trên vách đá nhảy xuống.

Nàng ta một thân cung trang, tư thái yêu kiều thướt tha, mái tóc dài màu xanh bay phất phới. Lúc này, cô ta giống như tiên tử lăng không hư độ.

Tiếp theo, nàng ta không phải rơi xuống chân núi mà rơi xuống vách núi đối diện, muốn đi đường tắt.

Tuyết Báo Vương cũng động, mái tóc trắng rối tung, nhanh như điện chớp, không khí chung quanh nổ tung toàn diện, cát bay đá chạy. Tốc độ của gã cũng vô cùng kinh khủng, giai đoạn đầu không kém gì Mã Vương, chỉ là lực bền kém hơn một chút mà thôi.

“Grao!” Ngao Vương rống to một tiếng, vẫn dáng vẻ trung niên như cũ, mái tóc đen rối tung, trực tiếp lao xuống núi. Thực lực của ông ta vô cùng kinh khủng, hoàn toàn không sợ thế núi dốc đứng sẽ làm ông ta bị thương.

Những kẻ nào tự tin vào tốc độ của mình đều đã động, còn những người cảm thấy tốc độ của mình không bằng thì triệu hoán mãnh cầm, muốn vượt qua trời cao.

Các thú vương xuống núi, hiển thị thần thông.

Sở Phong đi cùng với hai con trâu, ngồi trên người một con quạ đen. Toàn thân của nó đen nhánh, hình thể to lớn, dài mấy chục thước, khi bay có thể tạo nên cuồng phong, một đường gào thét.

Oa!

Con quạ đen há miệng kêu một tiếng vang thật lớn.

“Đừng kêu nữa, điếc tai quá.” Đại hắc ngưu suýt chút nữa nện vào đầu con quạ. Nó có cảm giác chẳng lành khi cưỡi con chim này lên đường, may mắn rất có thể sẽ bị mất hết.

“Vâng, đại vương, oa.” Con quạ đen kêu to, như một luồng gió đen lao xuống ngọn núi đằng xa.

Trên đường, hoàng ngưu nói sơ lược nội dung tình huống cho Sở Phong nghe. Trước đây, bọn chúng phát hiện được tòa địa cung kia. Lúc đó bên trong đã trống rỗng, chẳng có đồ đạc gì cả.

Nhưng có một hàng chữ để lại: “Cây khô gặp mùa xuân, thần căn khôi phục.”

Lúc đó, bọn chúng chẳng tìm được cái gì. Cái gọi là khô mộc thần căn ngay cả cái bóng cũng không có, nào nghĩ đến vừa mới rời đi không lâu đã phát sinh dị biến.

Vù!

Gió lớn gào thét. Đằng xa có một ngọn núi, tuy còn cách rất xa nhưng đã thấy phát ra hào quang chói lọi, ngay cả ngọn núi cũng bị che kín.

Hào quang giống như rũ xuống từ đỉnh núi, chẳng khác nào một thác nước bốc lên sương khói mờ mịt như cảnh tiên, một gốc bảo thụ cắm rễ trên đỉnh núi, tản ra ánh sáng lung linh.

Đám người Sở Phong không phải là người đầu tiên chạy đến, cũng không phải người cuối cùng.

So với những ngọn núi khác, ngọn núi này cũng không tính là cao, nhưng nơi này lại xuất hiện một địa cung, đồng thời còn nhanh chóng mọc ra một gốc cây thần bí.

Vèo vèo vèo.

Đám thú vương khi còn ở Ngưu Vương cung thì rất khách sáo, nâng ly cạn chén, nói những lời vui vẻ, nhưng sau khi đến nơi này, ai nấy đều nghiêm túc không nói, riêng mình xông lên phía trên, thậm chí còn lén lút đọ sức.

Quạ đen kêu to, ngăn cản không được hào quang chiếu xuống từ đỉnh núi. Nó gào thét một tiếng rồi đáp xuống đất. Hai con trâu và Sở Phong không còn cách nào, chỉ có thể tự mình đi lên.

Oành.

Tàng Linh Dương Vương tương đối không may, không biết bị ai đánh lén lăn xuống núi, miệng đầy máu, bị thương không nhẹ.

Cơ thể Sở Phong lập tức căng lên. Đến nơi này rồi, những người vừa nãy còn xưng huynh gọi đệ bây giờ lục thân không nhận, động một tí là có thể liều mạng.

Lên đến đỉnh núi, mọi người quả nhiên nhìn thấy một địa cung cổ xưa đang chôn vùi dưới đất nhưng không có ai xuống, bởi vì tất cả đã được đào bới.

Gốc cây trên đỉnh núi to bằng vạc nước, cao gần mười mét, vỏ cây nứt ra, rất thô ráp, chỉnh thể đều hiện lên màu đỏ, ngay cả chạc cây và phiến lá cũng đều như thế.

Nó giống như một ngọn đuốc lớn đang được đốt cháy, tản ra khí tức rúng động lòng người.

Nhưng sau một khắc, nó lại thay đổi sang màu vàng nhạt, ngay cả vỏ cây cũng thay đổi theo, phát ra ánh sáng màu vàng, kim hà bành trướng bao phủ cả ngọn núi.

Điều này khiến cho đám thú vương rối loạn tưng bừng, và gốc cây vẫn đang thay đổi, khó trách lại gọi nó là thủy thải vạn đạo, các loại hào quang đều có.

“Các vị, chúng ta đừng chém giết lẫn nhau nữa. Các người nhìn đi, trên cây có rất nhiều nụ hoa. Một khi nở rộ, chúng sẽ đủ cho tất cả chúng ta tiến hóa, không cần thiết phải tử chiến sinh tử đâu.” Ngao Vương lên tiếng. Ông ta rất mạnh, lại có địa vị khá cao ở Côn Luân. Ông ta đã đề nghị như vậy, người khác tất nhiên là không phản đối.

Tất cả thú vương đều đang ngó chừng. Nụ hoa trên thân cây rất nhiều, khoảng chừng mấy trăm đóa. Khi nở rộ, nhất định sẽ hoa rụng rực rỡ, phấn hoa bay đầy trời.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, tất cả các thú vương đều kích động muốn gào thét. Điều này đồng nghĩa với việc bọn chúng có thể tấn giai, kéo đứt nhiều gông xiềng bên trong cơ thể hơn.

“Các vị, yên tâm chớ vội.”

Bình Luận (0)
Comment