Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 3041 - Chương 3042: Không Cho Một Trăm Tấm Sẽ Đánh Nổ (4)

Thánh Khư Chương 3042: Không cho một trăm tấm sẽ đánh nổ (4)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Ầm ầm!

Nam tử trong Ô Quang cũng không dừng bước, từ khi hai món binh khí phục sinh thì không hề dừng lại, đánh mạnh về phía trước, nổ tung trên người Bạch Nha.

"Á..."

Bạch Nha giương hai cánh ra, tia sáng chói mắt vẫn sôi trào, nhưng đã bị trọng thương, lông trắng bay tán loạn, trên thân nhuốm máu.

Nếu không có cái lông đuôi đặc biệt kia của nó có thể hấp thụ được vật chất đặc biệt đến từ Chung cực địa, và đưa tới vô số hồn quang vô thượng để che lấp cơ thể nó ngay lập tức, thì hơn nữa là nó đã bị nổ tung.

"Ngươi đang ép ta!" Bạch Nha nổi giận.

Sâu trong Hồn Hà, nơi chung cực ách truyền đến ba tiếng động đáng sợ, thiên địa như muốn lật úp, vật chất kỳ quái và thức chẳng lành nồng đậm lao đến đấy như thủy triều dâng, bao phủ nơi đây.

"Ngươi có lùi lại hay không!" Nó quát.

Đến giờ khắc này, cho dù ai cũng hiểu rõ Hồn Hà thật sự có vấn đề, nó đã bị chọc giận điên lên, vào thời khắc sống còn có thể thử một phen để tránh cho tình hình trở nên gay gắt.

"Cầm Tổ Phù Chỉ đến!" Nam tử trong Ô Quang lạnh nhạt nói ra.

"Cho ngươi, chỉ có bốn tấm, đưa hết cho ngươi, đi!" Bạch Nha cắn răng nói ra.

Trong nháy mắt, mấy trang giấy cổ xưa có phong cách đặc biệt bay tới, chui vào bên trong Ô Quang, bọn chúng rất đơn giản và bình thường, phía trên chỉ khắc lấy một cái bình.

Giống như cái gì đó? Bình sữa sao? Bởi vì, loáng thoáng có thể nhìn thấy một khuôn mặt non nớt ngây thơ mỉm cười, làm bạn ở trong đó.

Khóe miệng nam tử trong Ô Quang co giật, bên trên Tổ Phù Chỉ vẽ loại hỉnh ảnh này? Vị kia thật đúng là...

Có điều vẻ mặt hắn lại trở nên nghiêm túc rất nhanh, nghĩ đến một vài truyền thuyết, thời niên thiếu vị kia sống sung sướng bao nhiêu thì sau này bi thương bấy nhiêu.

Có lẽ, trong lòng vị kia, chỉ có tuổi thơ vô lo, đây mới là thời khắc vui sướng nhất trong cuộc đời.

Cho nên, lúc vị kia khắc vẽ Tổ Phù Chỉ, trực tiếp lưu lại thời gian vĩnh tồn trong lòng, ký thác lòng hắn, vô lo vô nghĩ.

Nghĩ tới những điều này, lại nhìn Tổ Phù Chỉ, vậy thì không phải là vẽ xấu, không phải tác phẩm vẽ bậy trong lúc vui vẻ, mà là nặng nề không gì sánh được, khiến người khác hít thở không thông.

Nhìn như trẻ con cười, nhưng ẩn giấu nỗi bi ai, có hơi thở vô tận nặng nề ập vào mặt.

Một người cô độc, một người đi xa, chỉ để lại một đoạn truyền thuyết cuối cùng, từ đây cũng không thấy nữa.

"Không đúng, các ngươi vẫn còn, lấy hết ra, ít nhất phải đủ mười cái!" Nam tử trong Ô Quang quát.

Bạch Nha cũng đành cam chịu, nam tử trong Ô Quang quá mạnh, quá gây thù, nếu so với con Hắc Cẩu năm đó còn ác hơn, nhìn thấy cái gì cũng đều muốn cướp sạch.

Nó rất muốn nói, hai người có liên quan gì đến nhau?

Cũng may, đã nhiều năm rồi, sau này sẽ không còn gặp lại con chó kia, nó phải chết! Bạch Nha thở dài ra một hơi.

"Gâu!" Hư vô chi địa, có con chó đang tiến tới, điên cuồng nhảy mũi trên đường.

“Ai lại ác ý mắng ta, đậm đặc như vậy, xem Bản Hoàng có cắn chết ngươi không” Hắc cẩu đứng thẳng phi nước đại, mắt to như chuông đồng nhấp nháy tỏa ánh sáng, đuôi trọc giơ lên cao.

"Ảo giác sao?" Bạch Nha nghi ngờ, nó luôn cảm thấy có chuyện gì không hay xảy ra, rất chẳng lành.

Thế nhưng mà điều này khiến nó cảm thấy có chút hoang đường, nơi của bọn chúng chẳng lẽ là ngọn nguồn của không may sao? Kỳ lạ!

Bạch Nha lắc đầu, nhiều năm như vậy trôi qua, Hắc Cẩu hẳn là đã sớm chết, phỏng chừng đến huyết mạch đời sau cũng không còn lưu lại nữa rồi.

Tuy nhiên sắc mặt nó lộ ra vẻ bất thường, nó nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong luồng sáng đó, người này có thật là không có quan hệ huyết thống với con Hắc Cẩu đó không?

"Ngươi nhìn cái gì?!" Nam tử tóc đen xõa tung, ánh mắt không có ý tốt, vì chính hắn cảm giác được một sự không thiện chí.

Bạch Nha có lẽ là bởi vì không nhịn được, có lẽ là bởi vì trong lòng quá hận, không tự chủ được mở miệng nói: "Vị Hoàng trong truyền thuyết có phải có họ hàng với ngươi không?”

Tuy nhiên nói xong nó liền hối hận.

“Con quạ chết tiệt, ta đánh chết ngươi.”

Nam tử trong ô quang lập tức tăng vọt thêm vài phần khí tức, vung binh khí trong tay động thủ đánh về phía trước, đúng là một đòn oanh tạc, những con đường và miếu thờ xung quanh đều nhanh chóng bị tàn phá tới mức nghiêm trọng, làm bốc hơi cả Hồn Hà, một đường kiếm xuống chỉ muốn chém chết con Bạch Nha đó.

Nam tử rất nhạy bén, hắn suy đoán từ trong ánh mắt của nó liền hiểu được ác ý ấy, biết nó nói Vị Hoàng là ám chỉ ai, cho nên muốn một kiếm chém chết nó.

"A!"

Bạch Nha hét lớn, nó gào thét, nhất thời khiến hồn quang ngập trời, ánh sáng như âm hỏa, linh vũ đặc thù ở đuôi hấp thu vĩ lực vô thượng, ngăn cản tất cả mọi thứ đang tới gần.

Đáng sợ nhất chính là sâu trong chung cực của Hồn Hà có một loại Hồn Huyết khó hiểu. Loại Hồn Huyến đó chảy xuôi qua, bao trùm hư không và ngăn trở đế binh!

Nếu không bản thân Bạch Nha cũng không thể ngăn cản.

Mặc dù như vậy nhưng sau khi đế binh hồi sinh, cho dù chỉ là mảnh vụn thì cũng là một thứ vô cùng thảm hải, nó vỗ cánh cực nhanh để lùi lại, bởi vì sau cú đánh thần tốc kia, vô số thần liên trên người nó bị vỡ đi, thân thể dần dần nóng như thiêu đốt, giống như muốn hóa thành tro tàn.

“Đế binh thật khủng bố!” Ánh mắt nó lạnh lẽo, nói.

Nó đáp xuống một mảnh đất kỳ lạ, nơi sẽ khiến cả cơ thể nó không bị hóa thành tro bụi.

“Này, dừng tay!” Nó lạnh lùng nói.

Bạch Nha lên tiếng cảnh cáo, ý chỉ là đừng ép nó, bằng không nó sẽ hoàn toàn xuất thế, dù sao thì nó cũng từng làm cho vạn vật trên trời dưới đất run rẩy.

Mà bây giờ nó thật sự xem như chịu thiệt mà cầu hòa, không muốn động thủ qua lại, cũng không hy vọng sâu trong Hồn Hà phát sinh những chuyệnngoài ý muốn.

Lại là hai tờ giấy tổ phù bay ra, nó đưa cho nam tử anh tuấn trong ô quang, muốn mau chóng chấm dứt việc này.

“Vẫn còn.”

Nam tử trong ô quang tóc dài buông xuống thắt lưng, đen nhánh mà rậm rạp, khuôn mặt trắng nõn trong suốt, trong đồng tử là hình ảnh Hồn Hà đang bốc hơi, mọi thứ xung quanh sụp đổ, cả thể giới như lụi xuống, cảnh tượng vô cùng kinh người.

Hắn anh khí bức người, xưng là tuấn lãng, nhưng hiện tại sát ý vô biên.

Bạch Nha cười lạnh, nó đã có chút tỉnh ngộ, nam tử trong ô quang hết lần này đến lần khác đe dọa như thế, nhìn qua thì có chút không phải thật sự muốn quyết chiến.

Nó nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong ánh sáng đen, nói, "Thực sự không còn nữa. Nhưng nếu như ngươi nhất định phải có thì ta có thể cho ngươi một trăm tờ phù thật sự, không thành vấn đề!”

Bình Luận (0)
Comment