Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiếp theo, nó lại nhanh chóng bổ sung, nói: "Hơn nữa còn là phù giấy luân hồi của địa phủ trước thời Đế Lạc, ngươi phải biết rằng đây chính là thứ cực kỳ khó tìm, giá trị không thể đo lường được, từ xưa đến nay có bao nhiêu cường giả tế tự dâng cung còn không được cho lấy một tờ!”
"Ta không thiếu gì, một trăm tờ như vậy cũng không bằng một tờ giấy bùa kia, ta chỉ cần tổ phù giấy." Nam tử trong ô quang ngữ khí kiên định, cũng nói rõ là không muốn nhận.
Hắn chính là quyết tâm muốn moi sạch nơi này.
Hắn bổ sung thêm: "Phù giấy cổ Địa phủ Luân Hồi chỉ có quỷ dị và điềm xấu, quá dơ bẩn, ta không cần!”
Bạch Nha trầm giọng nói: "Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Thế gian vạn linh, có mấy người không tán thành Cổ Luân Hồi, đây mới là nơi thiêng liêng được hình thành tự nhiên bởi trời và đất.”
Nam tử trong ô quang sắc mặt lạnh lùng nói: "Ttrời đất là tự nhiên hình thành, ngươi có tin không? Chủ tử của ngươi, những sinh linh ở dưới Hồn Hà sẽ tin ư?”
Nhắc tới những thứ này, hắn cảm thấy vô cùng bất an, nguồn gốc của cổ Luân Hồi tuyệt đối khủng bố vô biên, nếu được chứng minh là con đường cổ Luân Hồi do con người mở ra thì sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều kỷ nguyên và làm vạn giới kinh hãi.
Nếu như không phải trời đất là do tự nhiên tạo ra thì chỉ nghĩ một chút thôi cũng sẽ cảm thấy đáng sợ.
Khi nghĩ đến tổ phù giấy, hắn lại an tâm một chút, dù sao năm đó vị kia tạo ra nó ở thời đại đó nên cổ Luân Hồi đương nhiên cũng sẽ không dễ tìm.
Nếu suy nghĩ một chút thì điều này có thể khiến cho người khác cảm thấy khá an tâm, Cổ Địa phủ, Cổ Luân Hồi Lộ, là đang kiêng dè vị kia sao? Vẫn là nói khi đó, cổ Địa phủ Luân Hồi Lộ cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lại nghĩ sâu xa hơn một chút thì Hồn Hà và Cổ Địa Phủ tựa hồ đồng thời xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳng lẽ có sự liên quan nào đó sao? Cùng một nguồn gốc hoặc tất cả đều là cùng một yếu tố dẫn đến sự xuất hiện chuyện ngoài ý muốn đó.
Khi nghĩ đến truyền thuyết, vị kia từng tự mình ra tay đào đường cổ Luân Hồi, đã phá vỡ không ít con đường, cũng thật sự đủ kinh người, khiến cho mọi chuyện rối tinh rối mù.
Vị kia chính là người khắc tổ phù giấy, một người làm cho luân hồi bất đồng thì quả thực có khí phách quá lớn.
Mấu chốt nhất chính là sau khi vị kia rời đi, Cổ Địa phủ cũng không có hành động gì thể hiện là hắn ta đã làm ra những thứ đó.
"Năm đó vị kia rời đi, có phải chính là thời điểm cuối cùng khi mà cổ Địa phủ và Hồn Hà cùng đám quái vật thiên đế được an táng dưới hố chịu không nổi, sau đó trả giá thật lớn, dẫn dụ hắn đi tới một nơi rất khó trở về không?"
Nam tử trong ô quang suy đoán, hơn nữa không che giấu mà nói luôn trước mặt Bạch Nha, nếu đúng là thì không phải Hồn Hà năm đó không phải cũng chỉ cúi đầu ư?
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi!” Bạch Nha lạnh lùng mở miệng.
"Một mình hắn có thể diễn hóa ra Luân Hồi, đối kháng cổ Địa phủ, đến nay cũng không thấy có người đi hủy diệt, điều này hẳn là có thể nói rõ hết thảy vấn đề.”
Nam tử trong ô quang phát ra mấy tiếng cảm khái từ nội tâm, nghĩ đến vị kia không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy an tâm, không cần lo lắng nguy hiểm gì to tát.
Thật không may, hắn ta đã mất tích rồi!
Đã nhiều năm như vậy, sớm cũng đã liên lạc không được nữa.
Cái này quả thực là khiến cho người ta tiếc nuối.
Bạch Nha không đề cập gì tới cuộc đời của vị kia, chỉ yên lặng chờ, có lẽ là kiêng kị, có lẽ là sợ nói những lời không nên nói nên nó chỉ nói tới việc chiếc phù giấy đó.
Bạch Nha nói: “Ngươi muốn Tổ Phù giấy thì là thứ vượt xa tầm với rồi, có lẽ cũng không phải là thứ mà ngươi cần!”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Nam tử bên trong ô quang cười lạnh.
“Ngươi hẳn đã từng nghe nói qua vị kia trước đó cũng không luân hồi, về sau là bởi vì người đứng bên cạnh hắn chết quá nhiều nên mới có thay đổi. Tuy nhiên lý do thực sự khiến hắn muốn luân hồi là cái gì thì có chút khó nói, có lẽ không phải người, có lẽ là thế giới, hoặc là một thứ khác nữa, còn càng có thể không phải là đồ vật mà đo lường được. Hắn tạo ra luân hôi cùng Địa Phủ cổ luân mạch.” Bạch Nha đạo, vẫn vô cùng thân tình và khẩn thiết muốn thuyết phục hắn.
“Nhưng cái ta muốn là cái bùa phù của hắn!” Nam tử bên trong ô quang nói.
Bạch Nha nhíu mày, nói: “Vẫn là không muốn từ bỏ thứ phù của vị kia sao?”
Bởi vì, nó cảm thấy không ổn.
Qua nhiều năm như vậy, nếu không phải cưỡng ép phong bế và đi qua nhiều cảnh giới thì với khả năng cao siêu có thể quan sát trời đất của nó sao lại không thể biết, người kia giờ đối với nó vẫn chỉ là truyền thuyết, ký ức cũng là một mảng mơ hồ.
Cho nên, nó vô cùng e dè.
Nó thậm chí một lần hoài nghi có khi nào chính hắn ta xảy ra chuyện gì không, hay là toàn bộ những người ở thời không đều xảy ra vấn đề?
Đang nghĩ tới những thứ này, nó nhìn về phía nam tử bên trong ô quang, hắn có biết chút gì đó không nhỉ? Dù sao thì địa vị có vẻ rất cổ quái.
Bạch Nha nói: “Vị kia sau khi rời đi cũng không còn xuất hiện, ta có cảm giác dù hắn ta đã cường đại đến cấp bậc cao hơn nên những ký ức về hắn đã hoàn toàn trở nên mơ hồ, tựa hồ như hắn đã không thuộc về những gì còn lưu lại trong sử sách, chỉ còn số ít sinh linh còn có cảm giác và ngờ ngợ, còn những người khác thì đều quên lãng hắn, giống như vị kia chưa từng tồn tại, chưa từng xuất hiện vậy.
Nam tử bên trên trong ô quang nhíu mày, có chút trầm mặc, đây là sự thật, nếu không phải được tiếp xúc với một vài thứ xưa cũ của vị kia thì những thứ liên quan tới ký ức về vị đó hoàn toàn có thể phai mờ theo năm tháng.
Cái này thực sự là điều không thể tưởng tượng nổi!
......
Lúc này Hắc Cẩu đang đến gần, vượt qua tầng tầng lớp lớp mây trời tính mang thi thể đi, nó ngẩng đầu đứng lại nhìn xuống, quá thực khiến những người trông thấy như muốn nổ tung.
Kia là......
Ta nhìn thấy được ai vậy?!
Vừa rồi có một con Hắc Cẩu từ nơi bế quan mà lao lên, trông tràn đầy sự quỷ dị, mặt mũi nó giống như là…. Con chó năm đó của Vị Hoàng, nó còn chưa có chết ư? Xác chết vùng dậy đó!
Hình ảnh này thật sự là kinh thiên động địa, có vài người thấy được tàn ảnh của nó trong hư không, cũng nhịn không được khẽ run rẩy, vô cùng hoài nghi liệu có phải là mình đang hoa mắt.