Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 3043 - Chương 3044: Tất Cả Đều Đến Rồi (2)

Thánh Khư Chương 3044: Tất cả đều đến rồi (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trên thực tế có thể có được cảm giác đó, vì vừa xảy ra động phủ rồi lại thấy một con Hắc Cẩu nên quả thực cũng không có nhiều người được chứng kiến.

Đương nhiên đây đều là đỉnh tiêm sinh linh, nếu không cũng sẽ không nhận ra đó chính là con cự thú màu đen trong truyền thuyết.

Trên đường đi con Hắc Cẩu đó ngộ ra một điều, trong cõi u minh đang tràn ngập u ám, nó đi theo tiếng chuông từ thiên đế và trời đất, liệu đây có phải là lời nhắc nhở cuối cùng không?

Chính nó tự nhiên cũng dự cảm được điều bất thường, bất chợt nghĩ đến kết cục sau cùng.

Tuy nhiên nó vẫn lạc quan chuẩn bị tâm lý và giác ngộ!

Bởi vậy nên Hắc Cẩu quyết định không hề dừng bước mà vẫn cứ tiếp tục bước đi!

Rốt cục cũng đến bên ngoài dương gian, phịch một tiếng, nó xuyên qua cách giới, bước một bước ra bên kia, sau một quãng thời gian xa xăm, lại một lần nữa nó đặt chân lên mảnh đất này.

Lúc này còn có những người khác muốn đi Hồn Quang động, chính là Thái Nhất cùng một vài người khác.

Kỳ thật bọn hắn đã có thể đến sớm hơn, chỉ là đột nhiên lại thay đổi phương hướng tiến về ngọn núi này

Chỉ vì Cửu Hào đột nhiên nhíu mày, nó ý thức được xảy ra chuyện rồi, mà thậm chí lại là chuyện rất lớn, có khả năng sẽ khiến trời đất sụp đổ nên nó muốn tới lấy cổ khí!

Hôm nay tình thế thật sự chuyển biến xấu đến mức không thể tưởng tượng nổi, có lẽ chín tấm da người này sẽ quy lại thành một!

Đồng thời, hắn cho rằng vũ khí của Đệ Nhất Sơn cũng nhất định phải mang theo!

Cuối cùng là Hồn Hà và thế giới phía sau cánh cửa.

Nam tử bên trong ô quang nhíu mày, cường viện làm sao mà còn chưa tới? Bắt một người làm con tin tuyệt đối sẽ không có sức ảnh hưởng bằng một nhóm người, tính toán vậy có vẻ sẽ chính xác hơn.

“Con vịt chết tiệt kia, ngươi nghĩ Thiên Đế sẽ cảm thấy thế nào? Nếu thật sự ngươi muốn xuất hiện giết tới tận đây thì chung cực sinh vật ở Hồn Hà sẽ có kết cục như thế nào?”

“Ngươi đang nói cái gì liên quan tới Thiên Đế đó, khác biệt thời đại, thế giới khác nhau, chức vị của chư thiên cũng không giống, chỉ là kính xưng mà thôi.”

“Giả bộ hồ đồ, nếu năm đó Thiên Đế giết tới nơi này mà giờ xuất hiện trước mặt thì các ngươi có sợ hãi không?” Nam tử bên trong ô quang nhàn nhạt cười nói.

Hắn có cảm giác bởi vì nó đánh động tiếng chuông ra bên ngoài khiến bên kia có cảnh giác, hiện tại bắt đầu có những tiếng động yếu ớt truyền đến.

Sắc mặt Bạch Nha rất khó coi, đáp: “Bọn hắn sẽ không xuất hiện, thậm chí còn có người cũng đã chết rồi.”

“Có đúng không, sao ta lại cảm thấy Thiên Đế đang muốn trở về rồi san bằng nơi này đó!” Nam tử trong ô quang nhàn nhạt mở miệng.

“Tỉ như vị Thiên Đế này!” Hắn giơ lên khối vụn của đế chuông trong tay, phù văn óng ánh xen lẫn quanh thân chuông, khí tức đậm nồng mà mạnh mẽ tựa hồ có thể trấn áp Chư Thiên Vạn Giới.

Bạch Nha trầm mặc, nghĩ đến một số việc năm đó, cuối cùng mới nói: “Ta thừa nhận hắn rất mạnh, đã từng là một cường giả cái thế, bễ nghễ chư thiên, đáng sợ tới mức phi lý nhưng là chung quy là cũng chết thôi. Năm đó hắn trải qua các loại huyết chiến, năm đó rất nhiều cường giả vô thượng cường giả đều xuất thế, thời đại đó máu chảy đại loạn, hắn nhảy vào chặn đánh nên cũng đã biến mất vĩnh viễn, rốt cuộc cũng không còn trên đời này nữa rồi.”

Nói đến đây, nó giống như là mới thở ra một hơi, không còn kéo căng tiếng lòng, đoạn hồi ức kia rất đáng sợ, không đẹp đẽ gì để nó nhắc lại nữa.

Tiếp đó nó lấy hơi bình tĩnh lại, nói: “Tan biến chung quy lại là tan biến, dù vĩ đại tới đâu cũng đã mất hồn vía, máu chảy thành sông rồi.”

Nó phun ra một tiếng thở dài, cũng thả lỏng hơn rồi nói: “Hắn chết đi, tất cả những gì liên quan tới hắn cũng đều dần dần xóa khỏi thế gian này một cách sạch sẽ, bom gồm cả đạo trường của hắn và cả con Hắc Cẩu kia!”

Nói xong lời cuối cùng, bất luận như thế nào nó cũng nghiến răng một chút, cũng bởi năm đó quá hận, vẫn còn lưu lại những khúc mắc rất lớn trong lòng nó.

“Ngươi rất tin tưởng rằng chỉ cần chết đi thì nhất định sẽ không gặp lại ư?” Nam tử bên trong ô quang lộ ra nụ cười thản nhiên.

“Ta tin!” Bạch Nha rất tự phụ, rất tin tưởng với vốn tin tức mà nó biết, nó ngóc đầu lên đầu, lông đuôi óng ánh phản chiếu dưới Hồn Hà.

Nhưng mà không biết vì sao, đột nhiên, nó cảm thấy lạnh cả người, đám lông vũ màu trắng đều như muốn nổ tung, cảm thấy một cỗ ác ý nồng đậm.

Cơ hồ là đồng thời, con ngươi của nó nhanh chóng co lại.

Một gương mặt đen sì to lớn bao trùm giữa không trung, cứ như vậy nhìn xuống nó.

Gừ!

Gương mặt đó đột nhiên rống to một tiếng, vang vọng thiên địa Bát Hoang, toàn bộ Hồn Hà và thế giới phía sau cánh cửa như đều muốn sụp ra.

Bạch Nha thật có chút hoài nghi nhân sinh, nó nghe được cái gì vậy?

Ảo giác, vẫn là ảo giác, kia là...... Tiếng chó sủa sao?

Tiếng gầm gừ quá ư to lớn khiến nó cơ hồi như ngây ra, hai lỗ tai đều đang chảy máu, màng nhĩ giống như bị đánh thủng.

Cho dù là Linh giác có bản năng thì hiện tại cũng chết lặng, thân thể nó run lên, cả hồn quan gần như cứng lại.

Lúc này rất nhiều ký ức không hay đều hiện lên, cảm xúc trái ngược đan xen khiến Bạch Nha có chút điên cuồng!

“Hắc Cẩu.”

Bạch Nha muốn hét to, ngươi không phải đã chết rồi sao?!

Mặc dù Hắc Cẩu có dự cảm về cơ thể nó nhưng hiện tại không hề có một chút thương cảm, không thèm để ý chút nào đến bản thân mình mà vẫn đánh tới như cũ.

Mà thậm chí lại còn xuyên qua hồn quang động, đuổi tới phía sau cánh cửa rồi hét lên: “Con vịt chết tiệt, ngươi còn chưa có chết à? Quay lại đây, quay lại khấu kiến tổ hoàng.”

Bạch Nha sợ ngây người, càng tin là không phải ảo giác, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, con chó kia thật sự...... Xuất hiện ư?!

Mới vừa rồi còn nhắc tới mà hiện nó đã thật sự xuất hiện rồi.

Bóng đen kia quá lớn, che kín cả bầu trời cứ như thế hung ác điên cuồng, gào thét trong Hồn Hà khiến khí tức bức người toát ra.

Bạch Nha thấy rõ, đồng thời cảm nhận được khí tức quen thuộc từ thời xa xưa làm cho người chán ghét, cũng chính là thứ làm cho nó khắc cốt ghi tâm.

Ngay lập tức, cả cơ thể đầy lông vũ của nó lập tức lay động, hình thành một bức màn sáng bảo vệ, phù văn đầy trời, đại đạo thầm phát huy.

Đồng thời, nó cấp tốc rút lui chuẩn bị một trận địa sẵn sàng.

Chỉ là, nó thực sự có chút không tiếp thu được, có chút không rõ ràng cho lắm, con Hắc Cẩu này...... Làm sao có thể còn sống tới giờ được?

Bình Luận (0)
Comment