Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nó không phải bị đánh chết rồi sao? Sao bây giờ lại thò đầu ra, phách lối tỏ ra mình còn sống!
Rất nhanh nó lại thấy được bóng dáng của Hắc Cẩu, mặc dù không có thấy rõ dung mạo, nhưng chỉ cần nhìn thân hình nằm trên nó là Bạch Nha đã biết là ai!
Một giây sau, Bạch Nha thét lên, đốt cháy năng lượng, lông vũ đồng loạt nổ tung, nó liều mạng muốn bỏ mạng trốn, có cảm giác như hít thở không thông, đáy mắt là một mảng kinh sợ đến ngỡ ngàng.
“Con vịt chết, ngươi trốn cái gì mà trốn, quay lại đây cho bản hoàng!” Hắc Cẩu cường thế bá đạo, vừa mới giáng lâm liền kêu gào, muốn đập chết Bạch Nha.
Bạch Nha lúc này chính xác được gọi là mất hồn mất vía, mắt nó bốc lên bốc lên kim tinh a, không nhịn được nhìn mà nhìn thoáng qua nam tử bên trong ô quang, luôn cảm thấy mình đã gặp gỡ hai sinh vật đều là cực phẩm, khẩu khí rất giống nhau.
“Con vịt chết tiệt, ngươi nhìn ta làm gì!?” Nam tử bên trong ô quang giận dữ.
Bạch Nha cũng nổi giận, nam tử bên trong ô quang cùng cái kia con Hắc Cẩu kia thật không có quan hệ máu mủ sao? Hôm nay thật sự là gặp xui xẻo!
Nó cảm thấy mình không bị đánh chết thì cũng phải bị tức chết!
Lúc này hồn quang ngoài động lại có một đám cường giả kéo tới, cơ hồ đều đến đông đủ.
Một đám người đứng chật kín cả Hồn Hà.
Bạch Nha nổi trận lôi đình, trong lòng như nghẹn lại, hai cái kẻ cực phẩm này, quả thực muốn làm nó tức chết.
Nhất là… Nó nhìn chằm chằm vào nam tử trong ô quang, rất muốn nói nhìn ngươi cũng không ổn, nhìn đâu cũng thấy quá bá đạo, hơn nữa hai người chính là... giống như có máu mủ liên quan!
Nam tử trong ô quang tức giận: “Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?”
Hắn cảm thấy Bạch Nha tràn đầy ác ý, gần như có thể hiểu rõ nó đang nghĩ gì qua ánh mắt này. Nói như thế nào thì hắn cũng là người có năng lực và trực giác, ánh mắt của con vịt chết kia, thật sự là... Chết tiệt!
Hắn bày ra tư tế khó chịu này khiến nhất thời Hắc Cẩu phiên Hắc Cẩu cũng khó chịu, theo, linh giác cường đại Hắc Cẩu loại cấp độ này không thể không cảm nhận được những suy nghĩ của đối phương thông qua ánh mắt.
Quả nhiên, Bạch Nha không nói gì, Hắc Cẩu mở miệng trước, hơn nữa còn nhằm vào nam tử anh vĩ trong ô quang kia.
“Hắc tiểu tử, thái độ của ngươi là gì?!” Nó không hài lòng nên chất vấn.
Một câu Hắc tiểu tử, làm cho Bạch Nha im lặng không nói gì, mấu chốt nhất chính là Hắc Cẩu đột nhiên không mắng nó nữa!
Nam tử trong ô quang, giờ phút này quả nhiên bảy ra vẻ mặt tối sầm, sao ta lại là Hắc tiểu tử đượ? Khuôn mặt trắng nõn như ngọc không dính dáng chút nào tới cái tên Hắc tiểu tử.
Hắc Cẩu nhìn hắn, vẫn khó chịu như trước: “Có quan hệ huyết thống với bổn hoàng, ngươi rất không tình nguyện hả?!”
Tuy hắn không nói nhưng tại đây có một con Bạch Nha một con Hắc Cẩu vô cùng cường đại, làm sao có thể không hiểu hắn có ý gì?
Hắc Cẩu nhìn chằm chằm vào hắn, không nói tiếp lời nào nữa.
Nam tử trong ô quang cũng không đáp lại, dùng ánh mắt đáp lễ cho Hắc Cẩu, đồng thời da mặt hơi co giật.
Hắn cảm thấy không nói gì thì tất cả đều sẽ lấn lướt hẳn, nhìn lão tử đây tư thế oai hùng vĩ đại, mặt chó của ngươi Hắc Cẩu tới mức sắp nhỏ ra nước, có cái gì để so sánh, có quan hệ huyết thống cái khỉ gió gì.
"Bổn hoàng đích quả thực có lưu lại hậu đại, hơn nữa kinh tài tuyệt diễm, tư thế oai hùng kinh động hết thảy thiên địa tới quỷ thần, đều là sinh linh kiệt xuất của các thời đại!"
Hắc Cẩu rốt cục mở miệng, mới nói đã kiêu ngạo như vậy, khen huyết mạch của bản thân ở dạng nghịch thiên.
Nam tử trong ô quang không phản ứng lại với nó, hắn còn không hiểu rõ về nó thì sao mà biết được hậu duệ của nó thế nào.
"Hắc tiểu tử, kỳ thật ta thấy ngươi rất thuận mắt, bởi vì ta có thể thấy ở trên người rất nhiều phẩm chất đáng quý, cùng với thủ đoạn siêu phàm tuyệt tục."
Hắc Cẩu mở miệng, vậy mà lại là khen người khác!
Bạch Nha chỉ đơn giản là sợ ngây người, Hắc Cẩu mà này cũng có thể nói những điều tốt đẹp? Trong ấn tượng của nó thì chưa từng như thế!
Nam tử trong ô quang không nói gì, bởi vì theo truyền thuyết, con Hắc Cẩu trong thần thoại này thường xuyên há miệng tâng bốc, người bình thường chắc sẽ chịu không nổi.
Quả nhiên, Hắc Cẩu lại mở miệng, nói: "Cho nên, ta cảm thấy ngươi và ta rất giống nhau! ”
Đây đâu phải là lời dùng để khen ngợi người khác đâu? Thực tế là là để khoe khoang mà!
Nam tử trong ô quang không lên tiếng.
Hắc Cẩu ngửa mặt lên trời thở dài, nói: "Theo lời của ai đó thì ta và ngươi có thể là có huyết thống, nếu đúng thật thì ngươi sẽ mạnh hệt như ta tái sinh. ”
Gân xanh trên trán nam tử đứng trong ô quang dựng cả lên.
“Ai là cùng huyết thống với ngươi? Mặc dù là cùng một trận doanh, hơn nữa ta cũng kính nể công tích cổ xưa của ngươi, tuy không đức cao nhưng vọng trọng, sao mà ta giống ngươi được?!
Đột nhiên, Hắc Cẩu hét lên: "Con vịt chết, bản hoàng hôm nay phải giết chết ngươi.”
Khí tức của nó tăng vọt, vừa rồi nhẹ nhàng cũng bởi vì không yên lòng, kì thực lúc đó nó đang âm thầm thăm dò Hồn Hà, hiện đã tìm tòi hết nên Cẩu Hoàng nhất thời lại muốn hạ độc chiêu.
Ầm ầm!
Ở phía xa, chân thân Bạch Nha cơ hồ bị đè xuống bởi vì Hắc Cẩu vận dụng tuyệt học cấm kỵ nào đó, phối hợp với phù văn trường vực, cơ hồ muốn dùng nó để nghiền chết Bạch Nha.
Thân thể Bạch Nha nổ tung, hồn quang giãy ra, ở xa xa nhanh chóng tạo thành những gợn sóng, cuối cùng đứng trên một mảnh đất trống, gắt gao nhìn Hắc Cẩu.
“Tên Hắc Cẩu này, không chỉ còn sống mà còn hung tàn hơn trước!” Sâu trong đáy mắt Bạch Nha là sự lạnh lẽo vô tận.
Tuy nhiên sau khi nhìn thấy thi thể mà Hắc Cẩu đang cõng, nó lại tiếp tục sợ hãi một trận, trong lòng có vô số những thấp thỏm, nói chính xác là vô cùng sợ hãi.
Nó biết rõ, sinh linh cấp độ kia có bao nhiêu năng lực thì nó cũng không thể đoán được, mặc dù có chứng cứ chứng minh vị Thiên Đế vô thượng kia bị cản trở, trải qua vô số trận đại chiến rồi ngã xuống, nhưng nó vẫn sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vạn nhất đế thi có dị thường, hoặc là ở đây có chuyện gì thì tác động tới con Hắc Cẩu thì hậu quả đúng là đáng sợ không thể tưởng tượng nổi, Bạch Nha sợ hãi mà sầu lo, Hồn Hà chung cực hiện tại không cho phép quấy rầy, thời khắc rất mấu chốt, tuyệt đối không thể xảy ra bạo loạn.