Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 3047 - Chương 3048: Quân Lâm (4)

Thánh Khư Chương 3048: Quân Lâm (4)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Hắn xoay người muốn đi, nhưng thứ kia cực nhanh đập tới khiến hắn không kịp né.

Tuy nhiên điều duy nhất làm cho hắn an tâm chính là con quạ trắng kia lại một lần nữa nổ tung, khi tới gần hắn thì đã bị nghiền nát rồi.

Nhưng trong phút chốc con quạ trắng lại một lần nữa hợp nhất lại, máu thịt hòa nhập giống như được tái sinh một lần nữa.

Tuy nhiên sau đó nó phụt một tiếng, lại tiếp tục nổ tung.

Sở Phong kinh ngạc, hắn chậm rãi nhìn sang, con quạ trắng này có vẻ sắp xong đời rồi, sinh mệnh đã giảm mạnh, chắc lát nữa sẽ ngã gục thôi.

Ngay trong nháy mắt này, quạ trắng lại liên tục hợp nhất rồi nổ tung chục lần, năng lượng cơ hồ sắp khô héo, hồn quang chỉ còn lại một sợi mỏng manh, huyết nhục miễn cưỡng sáp nhập lại.

Tất nhiên, máu của nó cũng đã sớm hao kiệt rồi.

"Đây là... Một con quái vật rất mạnh, chúng ta không kịp chạy trốn rồi!” Tử Loan sắp khóc.

"Trốn cái gì, từ trên trời rơi xuống một con vịt bị đánh cho gần chết tới nơi!" Sở Phong lên tiếng đáp.

Hắn cảm giác được con quạ trắng kia phát ra sát ý nồng đậm, hận không thể diệt sạch vạn vật, khiến cho người khác cảm nhận được một cỗ hàn khí lãnh khốc đến cực điểm.

Đối mặt với loại lãnh khốc này, loại sát khí này, hắn đương nhiên cũng không có gì che giấu, trước tiên xuống tay giết chết nó trước đã, tiên hạ thủ vi cường!

Hắn cảm thấy trạng thái trước mắt của con quạ trắng này chắc cũng chưa tới cấp Thiên Tôn, hồn quang thiêu đốt quá nhiều lần, thân thể cũng không ngừng bạo nát, huyết tinh không còn lại là bao.

Sở Phong quát: "Ta không quản quái vật như ngươi chui từ đâu ra, dám thể hiện sát ý với ta, ta sẽ nướng chín ngươi rồi ăn đó!”

Hắn rất to gan lớn mật, thật sự nói xong là có thể xuống tay.

Tuy rằng mặt ngoài khẽ động nhưng Sở Phong xuống tay thực sự là toàn lực, hắn cũng không muốn uổng mạng ở nơi này, loại sinh vật cổ quái này hơn phân nửa có lai lịch không thể tưởng tượng được.

Trước tiên cứ dùng hết toàn lực, xuống tay trước rồi nói sau!

Đương nhiên vạn nhất có thể bắt sống nó thì sẽ tốt hơn, trấn áp được nó thì nói không chừng có thể đạt được chỗ tốt hơn nhiều.

Ánh mắt quạ trắng băng hàn, khi nó rơi xuống gần, trực tiếp há miệng, vận dụng bí thuật, muốn tuyệt sát một nam một nữ trước mắt, cho dù thực lực của nó giảm mạnh thì bản chất bên trong cũng vẫn rất tự phụ và bá đạo.

Tuy nhiên ngay sau đó nó sởn gai ốc, lông vũ trên người run lên vô cùng bất an.

Nó nhìn thấy một ngọn giáo đen dài đang đâm thẳng vào mình.

Sở Phong bất chấp tất cả, bất chấp cái giá nào, điên cuồng thiêu đốt Hồn Thổ, bởi vì hắn càng ý thức được chân thân của quạ trắng này hơn phân nửa có chút nghịch thiên, cho dù thực lực giảm mạnh cũng làm cho người ta có cảm giác rất nguy hiểm, nhất định phải xuống tay trước, giết chết nó!

Ngọn iaos màu đen dài bằng cái đũa trải qua đất luân hồi, ô quang xé rách cả vùng trời, quả thực là quá khủng bố như muốn diệt sát hết thảy những gì cản trở nó!

Bạch Nha khiếp sợ, một thiếu niên dương gian làm sao có được năng lực như vậy, sao có thể có sát ý mạnh tới vậy được?!

Tuy nhiên, đây không phải là một sự phát sinh ngoài ý muốn, ngay sau đó nó đã sợ hãi rồi hét lên.

"Ngươi..." Khi nó nhìn thẳng vào gương mặt Sở Phong, sắc mặt trắng bệch, bởi vì dung mạo này nhìn thế nào cũng thấy có chút đáng sợ, và lại có một chút cảm giác quen thuộc, chết tiệt!

Nó không tự chủ được quay lại muốn chạy trốn, cái gì cũng không quan tâm, chỉ có một chữ vang lên trong đầu là: Trốn!

Tuy rằng trong nháy mắt khi xoay người nó ý thức được không có khả năng là người kia, bởi vì người nọ còn sống, hơn nữa người kia không tin tưởng Luân Hồi, tuyệt đối sẽ không đi chuyển thế.

Điều này đúng thực sự là bi kịch, trước đó quả thực nó đã suy nghĩ lung tung, cùng với sự chần chừ khiến cú xoay người trở nên chậm chạp rồi dẫn tới nó không thể né được khỏi mũi giáo màu đen.

Phốc một tiếng, Sở Phong cứ như vậy xuất ra một ngọn giáo màu đen, đâm vào sau lưng quạ trắng, khí tức năng lượng đột nhiên bộc phát!

"Ngao...!”

Quạ trắng đau đến phát ra tiếng thú, năng lượng của đất luân hồi kia sau khi thiêu đốt ra quả nhiên đại sát hồn quang, quá khủng bố, nghe qua căn bản không giống tiếng chim kêu mà như tiếng rú lên.

Đây chính là nguyên nhân Cẩu Hoàng ở phương xa ngẩn người, sau khi nhìn thấy tình cảnh này, vẻ mặt khiếp sợ cũng không nói nên lời.

“Bổn Thiên Đế, giết chết ngươi!” Sở Phong kêu lên.

Bạch Nha nghe được ba chữ bổn Thiên Đế, hồn quang run rẩy, nhưng sau khi nghe được ba chữ giết chết ngươi, nó cũng tin chắc rằng đây không phải là người kia.

Tuy nhiên mọi chuyện đã muộn, thân thể nó đang tan rã, hồn quang cũng đang dần nứt nẻ.

Lúc này nó thật sự cảm giác được sự nghẹn khuất, vô cùng bực bội và rất muốn rống to, hôm nay đúng là đen tới tám đời, cùng một lúc gặp phải ba cực phẩm đều hô to gọi nhỏ là muốn giết chết nó.

Nó cảm giác được ác ý nồng đậm, phảng phất cả thế giới đều đang nhắm vào nó.

Bạch Nha đau tới mức sủa tiếng chó, đau tới mức muốn chết đi vậy, đã vậy thứ phải trải nghiệm loại đau đớn khó có thể chịu đựng này lại chủ yếu là linh hồn chứ không phải thân thể.

Luân Hồi thổ thiêu đốt có thể giết chết được hồn quang!

Ngoài ra cũng cảm thấy có phần tức giận, chỉ là một thiếu niên cảnh giới cũng không cao mà dám đâm nó khiến máu bắn tung tóe trên hư không, cũng lớn tiếng không hổ thẹn mà ồn ào nói muốn giết chết nó.

"A..."

Bạch Nha tức giận kêu lên, thật muốn giết chết tất cả mọi người, huyết tẩy Cửu Trùng Thiên này!

Đáng tiếc hiện tại nó gần như bị bào mòn sức lực, chân huyết đã mất linh khi, hồn quang lại càng tán loạn trên không trung, hóa thành quang vũ, lưu tán khắp nơi.

Ầm!

Thân thể Bạch Nha nổ tung hóa thành bụi tro, đồng thời hồn quang cũng bị thiêu đốt thành khói.

“Gừ, lưu lại một chút chân linh đi!” Ở phía trước Hồn Hà, Hắc Cẩu nóng nảy, nó bắt đầu kêu gào thật to, quả thực nó không có ý định giết chết Bạch Nha, nó còn muốn tống tiền kiếm lời từ Bạch Nha nữa.

"ii!"

Cùng lúc đó tại chung cực Hồn Hà truyền đến một tiếng quạ kêu vô cùng phẫn nộ, bạch quang chói mắt tựa như mười vạn tia sáng cùng nhau xuất thế, lay động chư thiên.

“Con vịt chết, ngươi quả nhiên còn sống!” Hắc Cẩu kêu lên, toàn thân lông đen dựng lên, hung khí ngập trời, nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong bóng tối.

Tại chung cực của Hồn Hà hiện lên bạch quang khiếp người, nhưng rất nhanh lại dịu xuống.

Một con quạ hồi sinh!

Nó há miệng, đem một đạo chân linh hút vào chung cực, cứu Bạch Nha một cái mạng.

Bình Luận (0)
Comment