Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cha của Bạch Nha tuyệt đối là một cường giả cực kỳ khủng bố!
Tuy nhiên nó chỉ lóe lên trong vài giây, sau khi cứu được chân linh của Bạch Nha thì lại tiếp tục biến mất.
Này tại thời điểm này cũng là lúc Bạch Nha tái sinh!
Hai cánh vỗ liên tục khiến cho Hồn Hà dậy sóng, hồn vật chất vô tận hội tụ mà đến, nó tản ra hàng tỷ luồng bạch quang, tựa như hằng tinh đang thiêu đốt vạn vất rồi nổ tung.
Bạch Nha cảm thấy rất tức giận, hôm nay là đúng là một ngày quá xấu hổ.
Nếu không có phụ thân thì suýt nữa nó đã bị một thiếu niên đâm chết rồi!
Thanh âm Bạch Nha lạnh lẽo, nói: "Xem ra các ngươi nhất định phải buộc ta phải ra tay!”
Nó nhấn mạnh từ đầu đến cuối, và bây giờ hoàn toàn không phải lời dọa dẫm nữa.
Nó có đạo quả ký ở sâu trong Hồn Hà, đang trông coi vị trí quan trọng nhất.
Hiện tại, nó quả thực muốn làm liều mà giết hết, rất muốn lấy cả ba cực phẩm ra mà xuất chiến!
Hắc Cẩu cùng nam tử trong ô quang đều ý thức được chung cực Hồn Hà quả thực xuất hiện chuyện lớn rồi, đúng là có biến cố phát sinh.
Nếu không, Bạch Nha đã sớm ra tay rồi!
Đã đến bước này mà nó chỉ nói chứ không dám hành động, đổi lại người khác thì đã sớm không thể chịu đựng được rồi.
Ngoài ra cha của Bạch Nha vừa rồi cũng chỉ là thoắt hiện một lát rồi lại ẩn phục xuống chứ cũng không thực sự xuất hiện.
Sâu trong Hồn Hà đúng là có vấn đề lớn!
Đây là cơ hội của họ!
......
Sở Phong cảm thấy vô cùng đáng tiếc, con vịt già bay tới rồi lại đi.
Hắn ý thức được, đó là một lão quái vật thực sự khó lường, có thể xuất phát từ Hồn Hà thì căn cơ quả thực phải nghịch thiên!
Nếu như có thể ngăn lại một luồng tàn linh, nói không chừng có thể nhìn thấu đại bí, kinh văn giá trị liên thành.
"Chúng ta... Ngươi có muốn đi không? "Tử Loan sợ hãi một trận, nơi này quá nguy hiểm, vậy mà những sinh vật trong Hồn Hà lại có thể bay ra ngoài làm loạn.
"Không vội." Sở Phong nói.
"Chẳng lẽ ngươi còn phải chờ con quạ đó rơi xuống từ trên trời ư?"Sắc mặt Tử Loan tái xanh.
"Ngươi cũng ý thức được, đây chính là đại cơ duyên, giống như bánh ngon rơi từ trên trời xuống vậy." Sở Phong tiếc nuối, câu trả lời thể hiện sự tiếc nuối vì vừa rồi không nắm chắc được cơ hội.
Tử Loan thật muốn ngất đi lập tức, đây chính là quái vật trong Hồn Hà, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?
Sở Phong sờ soạng, muốn tìm một chỗ tốt hơn để ở lại, ngủ một giấc rồi ngồi chờ bánh… À không, chờ một con vịt rơi từ trên trời xuống.
"Kỳ thật, trong lòng ta rất không thoải mái." Sở Phong bổ sung, thở dài nói: "Nhớ năm đó ta ở quê nhà khoái ý cỡ nào, muốn ăn ai thì nướng người đó, không quản đó là sinh vật ngoài hành tinh hay là hung thú bản địa, chỉ cần đối đầu với ta thì chung quy đều là một đĩa thức ăn, không có vấn đề gì mà ta không giải quyết rồi biến thành một bữa thịt nướng được. ”
Tử Loan trợn trắng mắt, phồng má vì tức giận, năm đó cô ta cũng thiếu chút nữa là bị nướng!
"Hiện tại nhìn cuộc sống này của ta, haiz, quả nhiên là nước mắt lăn dài, nhân sinh không được như ý nữa, ta cũng không còn có thể hoành hành dương gian." Sở Phong thở dài, bộ dáng buồn bã.
Tử Loan không nói gì, hồi lâu mới lên tiếng: “Ngươi mới tới dương gian vài năm, mà đã dám có dã tâm lớn như vậy? Nếu ngươi thật sự có thời gian tôi luyện, sau khi có thực lực thì có phải muốn làm mưa làm gió nữa không?”
“Sớm muộn gì cũng có một ngày!” Sở Phong cao giọng, ngửa mặt lên trời mà thề, nói: "Ta sẽ đi Hồn Hà tắm rửa, sẽ đi Cổ Địa phủ nướng thịt, cuối cùng sẽ quét ngang chư thiên!”
Tử Loan bỗng nhiên cảm thấy, người đàn ông này không phải đang thấy phiền lòng mà là vô cùng kiêu ngạo, thậm chí còn kiêu ngạo hơn cả cô ta nữa, đây là bệnh, phải trị!
Chẳng bao lâu cô ta đã định thần lại, nói: "Ta không có bệnh, hắn mới có.”
“Cuối cùng ta cũng sẽ trở về!” Sở Phong gồng hai tay, sau đó mang theo Tử Loan... Chạy về phía trước!
......
Ở cuối Hồn Hà, đằng sau cánh cửa là cảnh đôi bên đang giằng co.
Về phía bên ngoài cánh cửa, một đám người cuối cùng cũng chạy tới.
“Ầm.”
Mấy người đó đột nhiên giống như bắn pháo hoa, đem chân linh của chủ nhân Hồn Quang động đốt lên, làm nó nổ tung, hình thần câu diệt, giải quyết hắn trước.
"Thật sự muốn đi vào hả?" Có người thì thầm.
Đây chính là Hồn Hà, cho dù những người cường đại như bọn họ có nghe qua thậm chí từng có tiếp xúc nhưng cũng chưa từng thực sự xông vào.
Hiện tại, bọn họ đã đi tới cuối Hồn Hà!
Nơi đó có một cánh cửa đóng kín, những dấu ấn của năm tháng loang lổ trên đó, thậm chí còn có hắc huyết khô cạn, là người nào lưu lại đó vậy? Một số người trước kia từng đến trước bọn họ ư?
Truyền thuyết kể rằng, Thiên Đế từng vào từ cửa này, đặt chân vào một đại chiến trường vô cùng khủng bố!
“Tất cả đều đến rồi, vào thôi!” Thái Nhất nói.
Đến đây rồi mà không vào cũng không được!
Con đường phía trước gần như đã bị phá vỡ, dường như không có lối thoát nữa.
Ở cảnh giới phía sau cánh cửa, truyền thuyết từng đổ máu tại đây khiến bọn họ cảm thấy như con đường trước mắt đang dần được nối lại.
Chủ yếu nhất chính là, hiện tại phía trước có mãnh nhân mở đường, rốt cuộc là ai?
Mấy người có năng lực cường địa này sau khi quyết định nhảy vào thì nhanh chóng sụt xuống một tấc, nháy mắt đã đến sâu trong thế giới bên kia.
Xa xa, bọn họ liền nhìn thấy một mảnh ô quang, giống như một ngọn núi lớn màu đen bị chặn ở nơi đó, nặng nề mà áp lực đang giằng co với Bạch Nha ở thượng nguồn Hồn Hà.
Trong nháy mắt, mấy người đều không rời được ánh mắt.
Không Tổ cực kỳ tinh tế, thứ nào không phải là sinh vật siêu phàm thì linh giác sẽ cực kỳ nhạy bén.
Hiện tại ô quang tăng vọt tràn ra tứ phía đè ép cả không gian, che lấp chân thân, nhưng vẫn làm cho mấy người bọn họ cảm thấy quen thuộc, thật là quỷ dị.
"Ngươi... Ai vậy?! "Trong đám người ấy có một lão gia hỏa ánh mắt khác thường, bị người khác nhìn chằm chằm lão ta không nhịn được mở miệng.
Giờ khắc này lão ta vô cùng nghi hoặc, bởi vì cảm giác quen thuộc ập tới giống như đã từng quen biết!
Những người khác cũng càng nhìn càng không thích hợp, sinh vật trong ô quang này tuyệt đối nhận thức, cố ý che dấu cũng vô dụng, đốt thành tro cũng có thể nhận ra.
Mấy lão cường giả trợn mắt há mồm, quả thực không thể tin được vào mắt của mình!
Tại sao y lại xuất hiện, cách đây không lâu không phải vừa mới bị giết chết sao?!
“Lê Đà, tên khốn kiếp kia!” Một tiếng rống to vang vọng Hồn Hà, dọc theo thông đạo truyền đến dương gian.