Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Người này tức giận, cách đây không lâu đã bị đánh chết, thật vất vả lắm mới giết được tên ôn dịch này, sao chưa mới bao lâu mà hắn đã vui vẻ xuất hiện tại đây rồi?
Trong dương gian, Cổ Lão cách Thanh Châu không xa đang ảm đạm thần thương, kết quả đột ngột nghe được tiếng rống này mang theo địch ý nồng đậm, nhất thời phẫn uất.
“Đại ca ta cũng đã chết sau khi bị các ngươi mưu hại rồi mà các ngươi còn không buông tha, ngay cả tên người chết cũng muốn nguyền rủa sao?!" Lão Cổ bi phẫn, nước mắt nóng bỏng quanh hốc mắt như muốn chảy ra.
“Lê Đà, ngươi còn chưa chết?!" Lại là một tiếng rống to truyền ra, đây là sát khí đến từ lão giả kia, trong đó còn thể hiện sự phẫn nộ.
Vậy trước đó bọn họ đã giết ai? Tên đó giờ đang khuấy động cả Hồn Hà đây, quả thực là rất vô lý!
Bên ngoài rất nhiều người cũng đều bị kinh sợ tới mức ngây người, bọn họ nghe được cái gì, Lê Đà vẫn còn sống ư?
Không lâu trước đây không phải cũng vừa mới chết sao, lúc đó y bị tất cả các cường giả cao siêu cùng truy sát.
"Các vị, đã lâu không gặp, thật sự làm ta rất nhớ đó." Nam tử trong ô quang chào hỏi, bộ dáng rất cảm khái.
“Lê Đà!” Có người kêu to, đây đúng là y hả?
Bên ngoài những người ở Thanh Châu đều nghe được, trong lòng khẽ run sợ, đây là tình huống gì, Lê Đà lại sống dậy ư?
Lão Cổ trợn mắt há hốc mồm.
Hắn ta có chút hoài nghi nhân sinh, đại ca, huynh còn sống ư?
Vậy trước đó người hắn ta đi cùng là ai? Khi đó hắn ta cùng Lê Đà ở dương gian rồi nhìn y hóa thành quang vũ rời khỏi trần thế, sau đó thì khẳng định y không còn sống ở dương gian nữa rồi.
Khi đó, lão Cổ khóc như một đứa trẻ, đau đớn không muốn tạm biệt nhưng vẫn phải tiễn đưa đại ca mình đi.
"Không biết vì cái gì, hiện tại ta thực sự muốn khóc, đại ca huynh thật sự hố ta rồi, lẽ ra ta nên gọi huynh là Lê Đại Hố! Ngay cả huynh đệ kết bái cũng lừa gạt nữa, tất cả đều là lừa gạt, ta rơi nhiều nước mắt như vậy, lương tâm huynh không thấy bất an sao?!”
Lão Cổ lệ rơi đầy mặt giống như bị tức giận, cái hố lớn kia tới nỗi chôn được cả người mình? Quả thực là không phân địch với ta!
Lão Cổ không nói gì, chỉ cảm thấy ngưng nghẹn!
Rất nhiều người ở Thanh Châu cũng cảm thấy không thể tin được, hoài nghi có phải mình đã nghe lầm rồi không, tin tức bùng nổ này thật sự làm cho người ta không nói nên lời.
Hồn Hà, thế giới phía sau cánh cửa.
Mấy người đều nhìn chằm chằm vào ô quang, không ai giữ được sắc mặt tốt, trong mắt đều lộ ra hung quang.
Trước đó khi đnahs chết người này, bọn họ đã phải đồng loạt vây đánh, giờ sự thực trước mắt thì trước đó người bọn họ đánh chết rốt cuộc là ai chứ? Y vẫn ở chỗ này bình yên vô sự, còn đang cười tủm tỉm, thật sự làm cho người ta tức tới nghẹn họng.
"Các vị, quả thực ta đã chết, đây chỉ là một tia chấp niệm của ta.” Lê Đà lắc đầu, khẽ thở dài nói.
Một tia chấp niệm, cũng không phải là chân thân thật sự ư?
Kỳ thật, y cũng chết rồi hả?
“Chấp niệm chết tiệt!” Có người nghiến răng nghiến lợi nói, người đã chết trước đó nói đây thực sự chỉ là chấp niệm ư?
"Các vị, Lê mỗ cả đời cô khổ, năm đó bị đày kiếp, chân thân quả thật đã sớm không có ở đây, chỉ có một đạo ô quang hộ u hồn, thế sự vô thường, nhân sinh bất đắc dĩ, vận mệnh nhiều thăng trầm, ta quả thực thấy rất bi ai." Giọng Lê Đà có chút trầm thấp, lại tiếp tục khẳng định mình chỉ là một tia chấp niệm.
Mấy người ở đó hồ nghi, ai nấy bày ra vẻ mặt không tin nổi.
Bên ngoài, Lão Cổ lại một lần nữa lệ rơi đầy mặt, hắn ta rất muốn nói: “Đại ca, huynh rốt cuộc đã chết chưa, nói cho ta nghe sự thật đi.”
Bây giờ hắn ta cảm thấy rất mờ mịt.
"Lê Đà, lão hắc thủ như ngươi cũng đã đi tới bước đường này rồi mà còn dám nhiễu loạn Hồn Hà, trước đó ở bên ngoài ngươi không nói là chấp niệm thì thôi, hiện tại còn nói như vậy, ngươi đây là thẳng thừng miệt thị chúng ta, mở to hai mắt mà nói dối, đúng là một kẻ đáng ghét!"
Có người gầm nhẹ, thật sự chịu không nổi y nữa, lão già này thật sự thiếu đạo đức, thật muốn giết sống y.
Lê Đà khẽ thở dài, nói: "Trước đó đích thật là chấp niệm, hoài niệm quê hương cũ, không lúc nào không muốn nhìn thoáng qua vùng đất cũ kia, muốn nhìn thoáng qua mộ phần cố nhân không còn thấy nữa, haiz! Có bao nhiêu việc có thể làm lại, có bao nhiêu người không thể chờ đợi nữa, Lê mỗ muốn khóc, nhưng sớm đã không còn nước mắt.”
Sau đó, y lại tiếp lời: "Nhưng mà bây giờ ta là một chấp niệm khác.”
Ánh mắt của mấy người đứng đó bùng lên phẫn nộ, trước đó đã bị giết chết một chấp niệm, hiện tại y còn không biết xấu hổ nói đây lại là một đạo chấp niệm nữa?
Một vị lão nghiên thâm sâu mở miệng, nói: "Ngươi rốt cuộc có mấy đạo chấp niệm thế?”
Mấy người khác cũng đều bốc hỏa trong mắt, đặc biệt muốn giết chết y, hiện tại muốn hỏi y một chút, đạo chấp niệm này sau khi tiêu tán thì có thực sự sẽ biến mất không?
Lê Đà cảm khái nói: "Có lẽ, tôi là người có chấp niệm tương đối nhiều, suy nghĩ tương đối nhiều, cho nên mọi sự đều như vậy, mặc dù chết vài lần đại khái vẫn sẽ có chấp niệm mới sinh ra. ”
Khốn kiếp!
Lão giả chỉ muốn nói hai chữ, hận không thể lập tức đánh thẳng vào mặt y!
Tuy nói thân là đối thủ có thể dùng mọi thủ đoạn, nhưng tên này cũng làm người khác quá mức phẫn nộ rồi.
Chiếu theo cách nói của đại hắc thủ thời tiền sử này thì y chấp niệm quá nhiều, đánh không chết, diệt rồi nhưng vẫn còn có thể sống.
Mấy người cắn răng, đây chính là cái cớ, chân thân của Lê Đà hẳn là chưa chết!
Đột nhiên, sắc mặt Thái Nhất thay đổi, nói: "Chờ một chút, trên người ngươi vì sao có khí tức động phủ của ta? Ngươi... Rốt cuộc đã đi đâu?!”
Thần sắc mấy người bỗng dưng thay đổi.
Trong nháy mắt, bọn họ đều sinh ra cảm ứng, cái tên Lê Đà chết tiệt!
Bọn họ toàn bộ hiểu được, trước đó trong lòng bất an bao nhiêu thì giờ đều linh ứng, khí tức trên người của Lê Đà chính là đi sao chép của bọn họ, thật đáng xấu hổ, thật đáng hận!
Chỉ có Cửu Lục Tam đi tới, không vội không hoảng mà nở nụ cười, một nụ cười méo mó giống như đóa hoa héo úa nhăn nhúm.
"Ta nói, đám tiểu tử các ngươi nghiêm túc một chút, coi như đây là chỗ nào vậy?" Bóng đen xa xa lớn tiếng mở miệng.
Ánh mắt Võ Phong Tử xanh mướt, trong nháy mắt liền nhìn chằm chằm vào nó.