Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 3050 - Chương 3051: Rơi Xuống Thành Hoàng (1)

Thánh Khư Chương 3051: Rơi Xuống Thành Hoàng (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Giờ khắc này, Võ Phong Tử lại nghe được tiếng cầu nguyện của đệ tử môn đồ, câu tổ sư bị chó tha đi thật sự quá có ma tính, không ngừng vang vọng bên tai.

Ông ta nhìn thấy Hắc Cẩu, trước tiên liền cảm thấy hơn phân nửa là do thứ này làm ra!

Ông ta bỗng nhiên có cảm giác muốn phát điên!

"Thật náo nhiệt nhỉ!" Lúc này, bên ngoài lại có một sinh vật hình người đi tới, quanh thân đều thối rữa, thân hình tương đối cồng kềnh, tiến vào Hồn Quang động.

Hắc Cẩu nhìn Võ Phong Tử mà không hiểu gì cả, lão già nhỏ thó này là ai? Ánh mắt xanh lập lòe nhìn nó chằm chằm như thế, có bệnh gì phải không!

Nó rất không hài lòng, thử nhe bộ răng không trọn vẹn của mình ra và hung tợn trừng mắt ngược lại. Nó vốn không ý thức được rằng mình đã tha sư tôn của người ta đi mất.

Võ Phong Tử tức điên. Ngươi sao chép bản hoàng đạo tràng, tha… à không, bắt thầy ta đi, thế mà ngươi còn ở đây nghênh ngang tỏ vẻ.

Nhìn con chó nhà ngươi cụp mặt, mặc kệ ánh mắt của bản tọa kìa. Người gì chó gì, thật là đáng hận! Võ Phong Tử thật muốn lập tức ra tay đập chết nó.

Ở phía bên kia cũng không yên ổn chút nào.

Lê Đà không ngừng giải thích vô cùng thành khẩn.

“Mặc dù ta vạn niệm trên thân, nhưng đã chết thật rồi!”

“Lê Mặt Đen, ngươi câm miệng!” Đám người không muốn nghe.

Lão già thâm độc nhà ngươi mà cũng còn mặt mũi nhắc đến à?

Vả lại, đến lúc này, chuyện đó đã không phải là trọng điểm nữa. Ngươi đừng đánh trống lảng!

Hiện giờ, mấy lão cứu cực chỉ muốn biết một điều: Vì sao ngươi tìm đến hậu viện của bọn ta?!

Ánh mắt của mọi người hệt như tu la địa ngụa, rét lạnh đến dọa người.

Lê Đà bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Thật ra ta chỉ muốn tốt cho các ngươi!”

Mấy lão cứu cực Không Sào nghe vậy thì lập tức giận sôi máu, lửa giận bốc lên ba nghìn trượng. Họ không muốn nói thêm bất cứ lời nào nữa, chỉ muốn giết Lê Đà mà thôi!

Lê Đà xua tay nhìn mấy người bọn họ, nói lời chính nghĩa: “Mọi chuyện đều là vì cứu các ngươi!”

Ngươi còn nói thêm một câu nào nữa thử xem?!

Mọi người xông tới định ra tay.

Lê Đà nói: “Ta chỉ muốn nhìn xem có phải hậu viện của các ngươi có bất tường, có quỷ dị, sợ các ngươi bị hại thôi!”

Y bày ra vẻ trịnh trọng, nói: “Các ngươi nhìn kìa, Hồn Quang động nguy hiểm cỡ nào, thế mà nối liền với cả Hồn Hà. Ắt hẳn động chủ chân chính đã bị người ta hại chết và bị thay thế rồi.”

Hại chết cái cọng lông nhà ngươi ấy. Hồn Quang động chủ vốn đã xuất thân từ Hồn Hà rồi! Mặt của mọi người đen thui, lý do như này mà ngươi cũng nói ra miệng được à?

Lê Đà dõng dạc nói: “Mối nguy này thật sự rất nghiêm trọng, các ngươi đừng phớt lờ nó đi. Nghiêm trọng lắm, không được phép phản bác!”

Ngươi ở đó lý luận mà còn không cho bọn ta nói, cũng không cho phản bác? Tên mặt đen cực phẩm kia, sao ngươi không đi chết đi!

“Ngươi mang cái gì từ động phủ của bọn ta đi rồi?” Có người hỏi, giọng sâu kín.

“Không mang gì cả. Chỉ với cái đáy quan tài ít ỏi của các ngươi kia, ta không thèm để vào mắt. Các ngươi có thấy quan tài của ta ở Đại Âm Gian chưa, dày dặn tinh xảo hơn của các ngươi nhiều. Ta chẳng hiếm lạ gì món đồ của các ngươi!”

Mọi người không ai muốn nghe tiếp nữa. Lão già thâm độc vô sỉ này, trước nay không ai bất lương như y. Bọn họ cứ trực tiếp ra tay, giết chết là được!

Ầm!

Những cụm mây hình nấm đồng loạt nổ tung, mấy lão cứu cực Không Sào ôm hận xông lên.

Kết quả, ở đằng xa vang lên một tiếng “Quạ” thật lớn, con quạ trắng kêu lên ai oán, lông vũ khắp người nổ tung, toàn thân từ trên xuống dưới đều trụi lủi. Nó tức đến run người, thẹn quá hoá giận.

Nó vốn còn đang âm thầm vui vẻ, lén lút mừng thầm, ngồi xem mấy người kia nội chiến. Kết quả chả hiểu thế nào mà nó bị đột ngột tấn công.

Đương nhiên đây là do Lê Đà làm, y vốn vẫn luôn đề phòng mấy lão cứu cực vô cùng nóng tính kia.

Vừa rồi, thân thể y phát sáng hệt như một tấm gương trơn nhẵn ôn hòa, khiến toàn bộ thuật pháp tấn công về phía mình phản xạ ngược đến chỗ quạ trắng.

Đây là một diệu thuật đã bị thất truyền, rất khó luyện được.

Lê Đà nghiêm mặt, nói: “Các vị, nơi này là Hồn Hà, đừng làm như vậy chứ, không thì sẽ chỉ khiến người thân đau đớn kẻ thù sung sướng thôi. Các ngươi nhìn kìa, tên trọc trắng muốt kia đang cười vui vẻ biết mấy, sảng khoái biết mấy!”

Quạ trắng nghe vậy tự hỏi, y đang nói ai thế?

Thấy tên mặt đen kia chỉ về hướng mình, quạ trắng lập tức giận đến tím mặt. Ngươi mới là tên trọc ấy, cả nhà ngươi là đồ trọc!

Chỉ có điều, toàn thân nó trắng như tuyết, bây giờ không có một cọng lông nào, quả thật khá là bắt mắt.

Nó oán hận vô cùng, ánh sáng trắng trên người tăng vọt. Mớ lông vũ rối bù xù mọc ra thật nhanh, bao bọc lấy thân thể.

"Còn thể thống gì nữa. Trước mặt đại địch, đương nhiên phải đồng lòng chống lại.” Số chín dạng dung hợp đi tới, trong tay là một thanh trường mâu cũ kỹ gãy nát đầy vết gỉ sét.

Không biết tại sao cán mâu kia mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ kinh dị, khiến Hồn Quang cũng không nhịn được mà run rẩy.

Mấy vị lão cứu cực an tĩnh lại. Đối mặt với Hồn Hà, quả thực đây không phải là lúc nội bộ xâu xé lẫn nhau. Điểm nhận thức chung này, họ vẫn phải có.

Đương nhiên trong lòng mấy người bọn họ vẫn không cam. Tên mặt đen chết tiệt này, không phải ngươi bị ông trời bắt đi rồi sao, từ đó không gặp nữa, tốt biết bao nhiêu! Ngươi thật sự không nên sống lại!

"Mấy vị sư phó, đệ tử hữu lễ!" Lê Đà nghiêm túc chào.

Số chín dạng dung hợp cảm khái, nói: "Khó khăn cho ngươi. Đã qua bao năm rồi mà vẫn thiện lương như trước, trong lòng vĩnh viễn chứa ánh sáng. Thực sự quá khó khăn."

Mấy lão cứu cực Không Sào nghe vậy thì da mặt đều co rút từng cơn, trong lòng tức vô cùng.

Họ suýt phun nước bọt vào đầy mặt kẻ vừa lên tiếng. Có biết nói tiếng người không vậy? Cái tên đồ đệ của các ngươi mà cũng dám bảo là thiện lương, quang minh? Từ xa xưa y đã bị gọi là Đại Hắc Thủ đó, có biết không hả?!

Lê Đà vô cùng nghiêm túc, nói: "Đệ tử cẩn tuân dạy bảo. Mặc dù con đường gian nan đầy trở ngại, dãi gió dầm mưa, ta cũng thẳng tiến không lùi, từ đầu đến cuối như một!"

Ngươi buông ra mấy lời ngay thẳng như thế mà không thấy thẹn với lòng, không thấy mặt nóng ran à? Mấy lão cứu cực phẫn nộ oán trách.

Gì mà đạo tâm kiên cố, từ đầu đến cuối như một? Tên mặt đen nhà ngươi vẫn luôn đi trên một con đường đen tối!

Ánh mắt của mấy người cực kỳ bất thiện.

Bình Luận (0)
Comment