Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 3051 - Chương 3052: Rơi Xuống Thành Hoàng (2)

Thánh Khư Chương 3052: Rơi Xuống Thành Hoàng (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Số chín dạng dung hợp nghiêm túc gật đầu, nở nụ cười hiền lành, hết sức vui mừng. Vẻ mặt này khiến mấy lão cứu cực suýt thì cả người đều bốc khói nổ tung.

Sau đó, số chín dạng dung hợp nghiêm túc nói: “Mấy vị, đừng không thích nghe, sau này các ngươi sẽ hiểu được thôi. Đồ đệ của ta hiền lành, trong lòng một mảnh sáng chói, xưa nay luôn phải đơn độc đi một mình trong màn sương đen tối tăm vô bờ, quả thực không dễ."

“Đôi thầy trò các ngươi bị chó ăn mất lương tâm rồi hả? Đủ rồi!” Chủ nhân của sở nghiên cứu Hắc Huyết thực sự không nhịn nổi nữa.

"Gâu, ngươi nói cái gì đó?!" Cách đó không xa, đại hắc cẩu không vui, ánh mắt cực kỳ bất thiện, nhìn chằm chằm chủ nhân của sở nghiên cứu Hắc Huyết.

Ông ta bèn lập tức ngậm miệng, coi như chưa từng nói gì.

Lúc này, Cẩu Hoàng đối với Võ Hoàng thật sự là quá mức hung hăng.

"Bản hoàng chưa từng nói dối, ta mà đi coi trọng chút lễ vật ít ỏi kia của ngươi à? Ta nhổ đại một sợi lông trên người cũng bự hơn cả ngươi, ngươi chỉ là một tên nhãi ranh mà còn tự xưng là Võ Hoàng, ngươi muốn được đặt song song ngang hàng với ta à?”

Ánh mắt Võ Hoàng lóe ánh xanh. Ông ta rất muốn nói rằng, ta căn bản còn chưa mở miệng đâu đấy, thế mà con chó dữ nhà ngươi đã mắng ta xối xả rồi. Mẹ nó chứ, nói lý chút được không!?

Còn nữa, con chó này gọi ông ta là gì? Tên nhãi ranh!

Ầm!

Lúc Hắc Cẩu đang nói đến mức nước bọt văng tứ tung thì đột nhiên vung một cái móng vuốt chó ra. Đương nhiên, mục tiêu ra tay của nó không phải Võ Phong Tử, mà là quạ trắng ở đằng xa.

Lại là một nhúm lông quạ!

Quạ trắng nổi giận, các ngươi đều bệnh hết cả rồi à? Mình đang nội chiến mà, sao trước tiên không đánh nhau sứt đầu mẻ trán đi? Tại sao mỗi lần cáu giận lên đều mang ta ra làm mục tiêu?!

Nó tức điên!

"Quyết chiến đi, bản tọa chịu đủ rồi!” Quạ trắng bi phẫn kêu to. Kệ xác đấy, dù nó sẽ bị phụ thân trách cứ hay bị quy tắc chung cực trừng phạt, nó cũng muốn trút cơn giận.

Bằng không, quạ nó có sống cũng còn gì vui? Lửa giận nén quá đủ rồi!

"Đến, đánh đi!" Hắc Cẩu gào thét, sau đó quay người hướng về phía tất cả mọi người quát lên: “Ta mặc kệ giữa các ngươi có oán hận to lớn gì, dù có thù giết cha đoạt vợ thì cũng đừng ở đây nội chiến, đừng kéo chân của bản hoàng. Bây giờ thời điểm huyết tẩy Hồn Hà đã đến, chuẩn bị đại sát!"

Nơi đây hoàn toàn yên tĩnh lại, bầu không khí đáng sợ khiếp người tới cực điểm.

“Được, như ngươi mong muốn, trận đại thanh tẩy đỏ rực màu máu đã mở màn. Đánh đi!” Sâu trong Hồn Hà, từ trong Chung Cực Ách Thổ truyền ra tiếng nói lạnh lùng.

Một con quạ cổ trắng muốt như ẩn như hiện, đó là phụ thân của quạ trắng.

Vút!

Một cọng lông trắng bay tới như mũi tên, lại như một thanh trường mâu trắng tinh đâm xuyên qua hư không, mang theo năng lượng hùng hậu và khí tức khiến mọi người hoảng sợ, sáng chói càn khôn.

Cùng với tiếng ầm vang, nó đánh nát hết thảy, bắn về phía Hắc Cẩu.

Grao!

Hắc Cẩu gầm nhẹ, sóng âm trong miệng như hồng thủy vỡ đê, chống lại mũi tên lông vũ kia. Mũi tên nổ tung trước người nó, khiến Hắc động bị nổ ra thành rất nhiều cửa hang, cảnh tượng kinh người.

"Ngươi già rồi, không được." Trong đất Hồn Hà chung cực, con quạ trắng già nua kia mở miệng, giọng nói lạnh nhạt.

“Đủ giết ngươi.”

Giờ khắc này, vầng sáng đen quanh người Hắc Cẩu tăng vọt, thân thể phóng đại lên gấp nhiều lần. Nó cúi nhìn xuống toàn bộ ách thổ, móng vuốt lớn phóng to ra, ngay cả một chiếc móng cũng to hơn ngôi sao rất nhiều lần.

Móng vuốt của nó chộp về phía Hồn Hà chung cực, hận không thể trực tiếp cào nát truyền thuyết núp trong ách thổ kia, tiêu diệt hoàn toàn.

“Quạ!”

Sâu trong Hồn Hà chung cực, phụ thân quạ trắng lạnh lùng vươn một chiếc móng sắc bén ra, độ đáng sợ cũng không kém hơn là bao. Nó chộp ra phía ngoài, tạo nên dị tượng dọa người. Bên dưới móng vuốt là vô số hành tinh vỡ vụn, các ngôi sao tắt mất ánh sáng, quả thực là cảnh tượng diệt thế. Đây chính là các loại sát kiếp chân thực từng hình thành thời xa xưa đó sao?

Nhưng mà, nó bỗng dưng rút lui, rùng mình, cảm giác bất an quá lớn len lỏi trong lòng.

“Ta... Thế mà không để ý đến. Vì sao vừa rồi giống như bị mù, linh giác thất thường, không phát hiện ra đế thi. Giống như một loại sức mạnh nhân quả nào đó đang dẫn dắt ta, muốn kéo qua đó…”

Phụ thân quạ trắng nổ tung mớ lông toàn thân. Vào khắc cuối cùng này, nó mới giống như nhớ tới lúc Hắc Cẩu vác đế thi chạy đến, có lực nhân quả nào đó dẫn dắt nó, khiến nó muốn chạm vào đế thi. Chuyện này quá đáng sợ.

Nó không nhịn được run rẩy, nhanh chóng thu móng vuốt về.

Móng vuốt chó to lớn kia như che trời lấp đất, chộp xuống ách thổ, muốn đánh xuyên qua chỗ đó!

Chỉ có điều, trong lúc im hơi lặng tiếng, có một lớp ánh sáng hiện ra, sương mù bốc hơi. Tất cả cảnh tượng khó mà diễn tả bằng lời đều hiện lên, ví như chư thiên mục nát, sinh linh vô thượng thối rữa… Toàn bộ đều hiện ra, chống chọi lại móng vuốt chó, đồng thời muốn ăn mòn nó.

Hắc Cẩu quả quyết thu tay lại, sau đó mang Đế Chung ra, chuẩn bị điên cuồng nện xuống.

“Cẩu tử, ngươi hư quá. Trước tiên tạm dừng tay đã, để ta.”

Lúc này, số chín dạng dung hợp tiến lên, trong tay mang theo một thanh mâu nát gỉ sét, thoạt nhìn không đáng chú ý chút nào, thế nhưng tia sắc bén giấu bên trong nó thì quá khiếp người.

“Ngươi mới hư ấy!” Hắc Cẩu thở, huyết khí trong người đã khô kiệt, đúng thật là quá phí sức. Nó thật muốn vung một móng vuốt lên đập mở vùng đất chung cực kia ra, nhưng điều này lại không thực tế; Vì vậy, nó chỉ đành mang theo Đế Chung tiến lên.

"Cẩu tử, đã lâu không gặp, thật không ngờ tên nhóc đầy lông tơ nhà ngươi cũng đã già như thế. Ôi, năm tháng đúng là thanh đao giết chó, là bi kịch giữa nhân thế này.”

Số chín dạng dung hợp mở miệng, vô cùng cảm khái. Ít nhiều gì nó cũng cảm thấy nỗi buồn vô cớ, thương cảm vô cùng.

Lần đầu tiên Hắc Cẩu thấy ngán ngẩm. Trong đám người này, con quái vật duy nhất còn già hơn nó chính là bộ da người này. Cậy già lên mặt à, đáng ghét quá mà.

“Ngươi cũng chỉ còn lại có mấy mẩu da thôi, sao vẫn chưa chết!” Hắc Cẩu tức giận nói, không cam lòng cầm Đế Chung.

Lúc này, Võ Hoàng, chủ nhân sở nghiên cứu Hắc Huyết và một đám lão cứu cực mới như phát hiện nó vác theo một thi thể, sau đó đều rùng mình.

Sao trước đó không cảm thấy được?

Đây là loại sức mạnh như thế nào? Một cỗ thi thể bị coi nhẹ và khó chú ý đến!

Thoáng chốc mọi người đều chấn động không thôi, sự im lặng bao trùm khắp nơi.

Bình Luận (0)
Comment