Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 3052 - Chương 3053: Rơi Xuống Thành Hoàng (3)

Thánh Khư Chương 3053: Rơi Xuống Thành Hoàng (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Số chín dạng dung hợp mở miệng, nói: "Không chết được, khó chôn cất, thế nên ta mới đến Hồn Hà, xem thử quái vật ở đây có thu nhận ta hay không, để ta thối rữa nhanh một chút. Ta thật sự đã sống đủ rồi.”

Cả nhóm đều im lặng. Lời này thật khiến người ta ngấy hết cả người.

“Chắc ngươi cũng sắp tiêu rồi, hôm nay sẽ chết ở đây thôi.” Hắc Cẩu nói.

“Vậy thì ta rửa mắt trông đợi. Ta chỉ sợ lúc đó sẽ đâm chết cả mấy con to. Ta không phải ăn chay mà đến, hôm nay cái gì ta cũng ăn hết. Mặn, chay, binh khí, hồn quang! Ta đều muốn cả!"

Trong lúc nói chuyện, lại có thêm vài tấm da người trôi tới, từ từ mà nhẹ nhàng. Chúng nhanh chóng hợp nhất với số chín, để nó càng đầy đặn hơn, trông càng giống một người bình thường hơn.

Giờ khắc này, mấy vị lão cứu cực đều nghiêm nghị. Đệ Nhất Sơn quả nhiên quá tà môn, lão già này quá thần bí, chín bộ da người quả nhiên đều là một người!

Trước đó chỉ mới là suy đoán, bây giờ đã được xác nhận. Độ đáng sợ của nó kinh khủng hơn rất nhiều lần so với số chín đơn độc!

“Máu thịt cũng đã mất, sao ngươi lại không thối rữa chứ. Vậy mà cũng chịu được.” Hắc Cẩu không cam lòng, pháp môn mà lão già kia tu luyện quá đặc biệt, con đường vô cùng cổ quái, khiến người ta hâm mộ không thôi.

“Gọi ta là Cửu Đạo Nhất đi.” Số chín dạng dung hợp mở miệng, sau đó nói tiếp: “Máu thịt của ta còn ở đây, nhưng chắc là bị lạc đường. Bây giờ giữ lại da người làm thứ để tưởng niệm, ta đáon rằng, cuối cùng cũng có một ngày hắn có thể tìm ra đường về và đoàn tụ cùng ta. Còn xương của ta nữa, cũng không biết đã chạy đi đâu rồi, cũng hy vọng hắn không sao. Chúc hắn mạnh khỏe, ta ở nhà chờ hắn."

Cả nhóm người đều quáng mắt, cạn lời không thôi. Đây là quái vật gì chứ, da cùng với máu thịt và cả xương cốt của lão đều tự mình lập nên đỉnh núi của riêng mình, tự tách ra đi con đường của mình? Quá tà tính!

Chỉ có điều, một khi suy nghĩ sâu hơn, chuyện này sẽ khiến người ta sợ hãi, người nổi đầy da gà.

"Bản hoàng không muốn nói chuyện với ngươi!” Hắc Cẩu không muốn phản ứng lão nữa.

Lúc này, chỗ sâu trong Hồn Hà chung cực truyền đến dị động, sau đó một luồng uy áp hùng hậu truyền đền, khiến tất cả mọi người đều có cảm giác hít thở không thông, nhịn không được run rẩy.

Mạnh như họ mà còn như vậy, có thể tưởng tượng được thứ đó khiếp người và kinh khủng đến cỡ nào.

Một tảng đá chậm rãi bay tới, không ngừng phóng to lên, trở thành đạo đài thật rộng.

Sau đó lại thêm một tảng nữa bay ra từ chung cực.

Có chừng mấy chục đến hơn một trăm tảng đá ghép lại với nhau, tạo thành một bình đài hùng vĩ khắp nơi đều là vết nứt do trải qua vô số trận lửa chiến, mà nhìn cũng hơi giống tế đàn.

Nó từng bị đập tan thành năm bảy mảnh, bây giờ được ghép lại, mặt trên còn có dính máu khô.

Bình đài lớn dần lên, nhanh chóng đạt đến mức rộng mênh mông, giống như một đại thế giới!

“Năm đó mặc dù vùng đất Đế Chiến bị đánh nổ, chỉ còn sót lại một góc không trọn vẹn, nhưng cũng đủ trở thành trận doanh cho trận chiến giữa ngươi và ta bây giờ. Tới đi, hãy quyết đấu một trận tử chiến!” Giọng nói lạnh lùng của phụ thân quạ trắng phát ra từ sâu trong ách thổ.

Vì nó âm u lạnh lùng mà càng có vẻ cương quyết kịch liệt hơn.

Mấy người bên phía chủ nhân sở nghiên cứu Hắc Huyết đều chấn kinh, đó là máu của Thiên Đế sao?! Là máu của sinh vật Vô Thượng của Hồn Hà chung cực ư?

Trên bình đài, vết máu loang lổ, đây đều là dấu vết lưu lại từ trận đại chiến ngày xưa. Có điều, những vết máu khô lạnh kia đã không còn linh tính gì nữa, năm tháng đã mài mòn đi toàn bộ sức sống.

“Có máu cũng chưa chắc là đế giả lưu lại, ít ra thứ các ngươi nhìn thấy là không phải.” Cửu Đạo Nhất mở miệng.

Lão cẩn thận quan sát một hồi. chắc không phải là máu của Thiên Đế. Dù đã không còn linh tính nhưng máu Thiên Đế vẫn không phải là thứ mà cường giả bình thường có thể tiếp nhận nổi, nó sẽ không thất lạc ở bên ngoài.

“Ha ha, lại được thấy một góc chiến trường này rồi.” Hắc Cẩu mở miệng.

Sau đó nó tung người nhảy lên, đi đến trên bình đài rộng mênh mông vô ngần kia, đặt đế thi xuống bằng động tác cẩn thận từng chút một, chuẩn bị huyết chiến đến cùng.

Hắc Cẩu nói: “Có lẽ sinh mệnh của ta đã đến điểm cuối. Gông xiềng trên thế gian hãy chém đứt hết, ở đây chỉ còn lại trận huyết chiến đến cùng. Không sợ chết thì tiến lên cùng ta, muốn cản trở thì rời đi cho ta, làm nhanh lên!”

“Vậy thì giết đi, hôm nay giết đến nhật nguyệt không còn ánh sáng, Hồn Hà ảm đạm. Ông đây cũng muốn phát điên một phen, thử xem có thể tiêu diệt Hồn Hà chung cực tàn phế này, huyết tẩy sạch sẽ hay không!" Cửu Đạo Nhất vừa mở miệng, mái tóc lập tức rối tung, ánh mắt như tia điện. Lúc này lão không còn vẻ hiền lành, cũng không còn nụ cười gì nữa. Trông lão giống như một Ma Chủ cái thế giáng lâm!

Khí tức lão tỏa ra làm cả trời đất phải kinh hoàng chấn động. Giờ khắc này, chư thiên các giới đều có cảm ứng, đều đang chấn động. Có nhiều nơi phát ra tiếng trời khóc, máu tươi văng đầy.

Đồng thời, lão đang ngâm nga một loại chú cổ, thử triệu hoán máu thịt và xương cốt của mình. Không biết bây giờ họ đang đi đến đâu rồi, hy vọng họ có thể quay về đây tham gia chiến đấu!

Dù mấy vị lão cứu cực rất mạnh, thế nhưng da đầu đều tê dại hết cả, cảm giác cơ thể như muốn bị cắt rời ra. Khí tức ấy quá kinh người.

Bây giờ trận đại chiến còn chưa bùng nổ, vậy mà con quái vật Cửu Đạo Nhất kia đã khiến họ cảm thấy đè nén vô cùng, quá khiếp người.

Vụt!

Thái Nhất hành động, xông lên tế đàn, nói: “Ta đã từng trẻ người non dạ, ngông cuồng lông bông, từng là đại nhân vật chính của một thời đại, từng là một… người tốt.”

Quay đầu lại, ông ta khẽ than một tiếng. Con đường của ông ta đầy rẫy máu tươi và xương trắng. Vì vĩnh hằng, vì mạnh hơn, ông ta không còn rực rỡ ánh sáng nữa, ông ta đã nhiễm máu tươi.

Vụt vụt vụt!

Mấy lão cứu cực đều xông lên chiến trường bình đài.

“Thanh mâu này của ngươi… Chắc không phải do người kia để lại chứ?” Lúc này, Hắc Cẩu chú ý đến thanh mâu gãy nát trong tay của Cửu Đạo Nhất. Dù nó mang đầy gỉ sắt nhưng cũng vẫn khiến người ta bất an.

Người nào? Các lão cứu cực ở đây đều ngạc nhiên nghi ngờ, nhưng chẳng mấy chốc họ đã nghĩ ra. Nhất định đó là người trong truyền thuyết từng dám một mình đào ra đường về Cổ Luân, muốn tìm được Cổ Địa Phủ. Người nọ để lại… binh khí ư?!

Tất cả mọi người đều chấn động, điều này có thể ư? Thật đúng là muốn dọa chết cả nhóm lão quái trong chư thiên mà.

Bình Luận (0)
Comment