Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ngươi sai rồi!” Cửu Đạo Nhất hờ hững đáp lại, trong miệng vẫn đang ngâm nga chú cổ, triệu hoán hai vị máu thịt và xương cốt.
“Không vơ vét lợi ích trước à?” Lê Đà âm thầm truyền âm với Hắc Cẩu.
“Không đánh cho chúng thành tàn phế, không giết chết chúng thì còn trông cậy vào lợi ích hay chỗ tốt gì chứ. Đây là Hồn Hà, không phải nơi nào khác, máu tươi và độ tàn bạo thực sự bên trong đó, ngươi còn chưa được thấy bao giờ đâu.” Cẩu Hoàng âm thầm đáp lại.
Lúc này, khí tức khủng bố cuồn cuộn lên, ánh sáng trắng xé rách cả bầu trời, nhưng lại khó mà tổn thương đến chiến trường là tế đàn kia. Phụ thân quạ trắng chầm chậm đến gần!
Quả thực con quạ cổ này vô cùng hùng mạnh, dù đang bị thương chưa khỏi hẳn nhưng lúc này vẫn rất đáng sợ.
Sau lưng nó, trước mặt nó, nơi nơi đều là sinh vật bao quanh lấy nó, bọc nó ở chính giữa.
Số lượng đại quân đông đảo, có thể nói là vô bờ vô bến. Rất nhiều đều là thây khô, cũng có thuần linh thể, thậm chí có cả đám quái vật toàn thân đầy lông đỏ.
Hắc Cẩu nghiêm túc hơn. Nó hiểu rất rõ, Hồn Hà không dễ đánh, khó đối phó. Năm xưa trận doanh của nó đã bị mất rất nhiều cường giả!
“Náo nhiệt thật nhỉ, bản tọa cũng tới!" Tại thời khắc mấu chốt này, lại có người xông lên, đột ngột xuất hiện trên bình đài.
Gã rất mập, toàn thân thối rữa, lúc nhảy lên động tác vô cùng tiêu sái, nhưng khi vừa đáp xuống chiến trường thì dưới chân hơi loạng choạng, cổ nghiêng sang một bên kêu “Rắc”, cái đầu rơi bịch xuống đất.
“Ôi, bắp thịt không chắc. Mẹ nó chứ, cái đầu cũng tạo phản rồi, tự mình chạy đi mất!” Gã lẩm bẩm.
Lộc cộc lộc cộc!
Cái đầu rơi xuống lăn đi trông thực sự rất kinh khủng. Rất nhiều thây khô gầm thét ở phía đối diện, kết quả toàn bộ đều nổ tung trong tiếng “Lộc cộc” kia.
Lúc này, ngay cả Võ Phong Tử cũng không còn lời nào để nói. Tên này là ai vậy, hung tàn quá.
Ầm ầm!
Cái đầu càng lăn càng lớn dần, to hơn cả hành tinh, hơn nữa còn đang biến hóa, nghiền ép về phía trước. Nếu đây không phải là vùng đất Đế Chiến thì bình đài chắc chắn đã sụp rồi.
“Đủ rồi!" Phụ thân quạ trắng quát lên rồi vỗ cánh, đánh về phía trước.
“Con vịt lớn, cảm ơn nha, đã trả đầu lại cho ta!” Cái xác thối không đầu lên tiếng.
Trong ánh sáng trắng chói lòa, cái đầu kia bị đánh bay, kết quả an an ổn ổn rơi ngay lên cổ của xác thối. Gã vươn hai tay ra sửa lại đầu mình cho ngay ngắn, khiến cái cổ phát tiếng “Răng rắc”.
Lúc này, ngay cả Thái Nhất cũng mở lớn mắt nhìn, cảm thấy gã này rất tà môn, tuyệt đối lợi hại đến mức không hợp thói thường.
"Cẩu tử, có nhớ ta không, lúc biết ta qua đời có khóc hay không?” Xác thối nhìn qua Cẩu Hoàng, cười ha ha và nói: “Thật không ngờ, ta còn đang sống trong cái xác thối rữa này.”
Hắc Cẩu nhe răng, thật muốn cắn chết gã!
Xác thối mập mạp vỗ vỗ cái mông, nói: "Đến đây, cho ngươi cắn này.”
“Gâu, phụt phụt!” Hắc Cẩu nhổ nước miếng, cảm giác buồn nôn kinh khủng. Nhìn mớ thịt mỡ đã nát bấy kia đang rung lên từng cơn, ai mà dám con mẹ nó hạ miệng chứ? Cắn ngươi, đây không phải là đang tự ngược à? Thật quá buồn nôn.
"Giết!"
Lúc này, quạ cổ trong chiến trường mở miệng, ra lệnh.
Ngay khoảnh khắc ấy, đại quân vô bờ vô bến bùng lên sát khí ngập trời, kinh động đến chư thiên vạn giới. Khí thế Hồn Hà thực sự quá kinh khủng, vô số sinh vật xông lên, chấn động trên trời dưới đất!
"Đến, đến, đến! Bản hoàng xưa nay chưa bao giờ sợ cảnh tượng hoành tráng. Không phải chỉ cảm thấy các ngươi nhiều người thôi à, không sao, hãy xem đại thần thông cái thế của bản hoàng đây —— Rơi Xuống Thành Hoàng!”
Hắc Cẩu lắc lắc người, ánh sáng đen lập tức tung ra ngàn vạn sợi.
Mặc dù nó trụi lủi, lông trên người đều đã rụng gần hết, nhưng góp tới nhặt lui thì cũng tung ra được một đống lông chó, cũng giống như con thuyền nát vẫn còn ba nghìn cây đinh, nó lắc một cái, lông chó vẩy ra rơi đầy trời, sau đó… Rơi xuống đất thành chó!
Cả đám Hắc Cẩu gào lên, gầm rú, vang vọng khắp ba mươi ba trọng thiên. Tất cả đều nhào lên, cắn cắn giết giết, khiến tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Đây chính là đại thần thông cái thế —— Rơi Xuống Thành Hoàng?
Chiến lực của đám Hắc Cẩu này quả thực mạnh phi thường, vô cùng dọa người. Đồng thời, tất cả đều đang cầm các loại bí bảo cổ đại nổi tiếng xông lên cùng lúc.
Những binh khí ấy đều là Cẩu Hoàng cất giữ nhiều năm nay, lập tức đánh đến mức bầu trời nổ tung, chiến trường run rẩy kịch liệt.
"Quạ, meo! Meo!"
Quạ trắng kêu thảm, trong nháy mắt không còn hình thù của quạ nữa. Sau vài lần bị đánh cho nổ tung, nó cũng bắt đầu học theo tiếng mèo kêu!
Không phải nó đang gọi bậy bạ, ngay từ lúc bắt đầu nó đã đề phòng con chó hung tàn dữ tợn kia rồi, đồng thời sớm thi triển diệu thuật của Cửu Mệnh Miêu tộc, bảo đảm mình không bị giết chết.
Cũng may mà nó làm vậy, không thì với việc lần này Hắc Cẩu xông lên chỉ chuyên chú đánh nó, lại còn sử dụng đến Rơi Xuống Thành Chó… Không, Thành Hoàng! E là nó sẽ bị giết chết mất.
Dù vậy, trong nháy mắt quạ trắng cũng đã bị rút mất mấy mạng, bị đánh chết nhiều lần!
"Phụ thân! Meo, quạ, meo, meo!"
Quạ trắng thê thảm, lông vũ trụi lủi, máu thịt văng tung tóe khắp nơi, chỉ thoáng chốc đã bị hết con Hắc Cẩu này đến con Hắc Cẩu khác ăn tươi nuốt sống.
Rơi Xuống Thành Hoàng quá kinh khủng.
Quạ trắng rất thê thảm, thân thể nứt thành bốn mảnh, lông trắng trụi lủi, sắp bị… một đám Đại Hắc Cẩu xẻ thịt mà ăn!
Vốn dĩ nó đã cực kỳ chán ghét và oán hận con Hắc Cẩu kia, giờ thì hay rồi, không chỉ có một con Hắc Cẩu mà đã biến thành một đàn, bao vây xung quanh nó.
Không có chuyện nào càng thê thảm hơn việc cảm giác chán ghét và thù hận bị nhân lên mấy chục hơn trăm lần, chúng vây quanh ngươi, bao phủ lấy ngươi. Quạ trắng lập tức chìm trong đám chó đen nghìn nghịt.
Giờ khắc này, nó như rơi vào Luyện Ngục, bị chó cắn xé, gặm ăn, thống khổ vô biên.
"Gâu!"
"Gâu!"
...
Khắp nơi đều là tiếng chó sủa, khắp nơi đều là tiếng gầm gừ, bốn phương tám hướng nơi nơi toàn là tiếng sủa. Đầu óc quạ trắng như muốn chấn động rơi hết ra, hai tai thì đã bị sủa đến điếc.
Thất khiếu của nó chảy máu, vô cùng sợ hãi.
Nó là sợ thật. Nó đang bị một đám đại hắc cẩu vây quanh, bị cắn xé đến mức toàn thân đều là vết thương đáng sợ, chỉ biết giương cổ kêu thảm, lúc thì “Quạ” lúc thì lại “Meo”.
“Cánh trắng của ta!”
Chỉ thoáng chốc, một cái cánh của nó đã không còn, lọt vào trong mõm chó.
Còn chưa gào xong câu, một cái móng vuốt của nó cũng không còn. Ngay sau đó nó phát hiện sườn trái của mình hở ra, phần bụng đã bị moi sạch.