Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cả người quạ trắng toàn là máu, chỉ không lưu ý một chút thôi là thân thể sẽ mất ngay một phần, dấu răng chó trên vết thương hiện lên cực rõ.
"A..." Quạ trắng kêu thảm, thân thể lại sắp bị gặm sạch, lại sắp bị ăn tươi.
Đây là lần chết thứ mấy rồi?
Nó thấy kinh hoàng vô cùng, dù đã thi triển Bất Tử Thuật của Cửu Mệnh Miêu tộc nhưng vẫn không đủ, chỉ bảo đảm có thể chết được đến chín lần.
Không phải nó không đủ mạnh, bị mấy trăm con chó lớn hung dữ bao vây gặm cắn như vậy, ai mà chịu nổi?
Đây đã là kết quả nhờ đại quân thây khô ở phương xa san sẻ bớt tổn thương rồi, không thì số Hắc Cẩu xông tới còn nhiều hơn.
Quạ cổ ra tay, nhìn chăm chú vào Cẩu Hoàng!
“Ù” một tiếng, hư không nổ tung, toàn bộ chiến trường đều chấn động dữ dội. Nó như một vầng mặt trời khổng lồ màu trắng cắt ngang không trung, quá sáng chói cùng lộng lẫy.
Thoáng chốc, năng lượng vô biên vô tận sôi trào, nơi mà nó đứng như hóa thành vĩnh hằng, khiến không gian đứt gãy, khiến thời gian bắn tung tóe lên như sóng nước.
Giờ khắc này, quạ cổ đã làm chấn động lòng người.
Nó đi thẳng đến nơi gần đó, vạch ra một quỹ tích. Năng lượng nồng đậm đi kèm với những vụ nổ kinh thiên động địa, vô tận mây hình nấm nở rộ sau lưng, khiến toàn bộ chiến trường rung chuyển, nổ vang đùng đoàng.
Ầm!
Xung quanh vầng mặt trời kinh khủng màu trắng kia, vật chất Đạo Tổ sôi trào lên, hạt Thần Tính như biển, đốt cháy và va chạm vào với Cẩu Hoàng màu đen, vô cùng hung mãnh!
Cả hai đều vô cùng bá đạo, khóe mắt trừng lớn như muốn rách ra, liều mạng không lùi, dùng sinh tử mà va chạm thật mạnh, khiến hư không vỡ nát. Thân thể của đôi bên đều bị xé rách ra, máu nhuộm đẫm trời đất.
Không một lời dư thừa nào, đôi bên vừa lên chính là một trận quyết đấu đỉnh cao ngươi chết ta sống, vô cùng khốc liệt.
Vùng đất này lập tức trống không, ngoại trừ hai kẻ bọn họ. Những thây khô, quái vật lông đỏ, linh thể kia… dù có mạnh mẽ đến đâu cũng đều tan chảy.
Vật chất Đạo Tổ giữa hai bên nồng đậm, hạt Thần Tính như biển, kịch liệt liều mạng. Những sinh vật khác đều không có cách nào tới gần, đáng sợ tới cực điểm.
Loại va chạm này lập tức kinh động đến các nơi trong chư thiên.
Lúc này ngoại giới cũng loạn, không biết có bao nhiêu Thiên Vực nổ tung, bầu trời rạn nứt, không ngừng nhỏ máu xuống.
Có một vài địa giới xuất hiện dị tượng khiến người người khiếp sợ. Có tình cảnh đạo tổ phơi thây rơi xuống, có Tiên Vương biến mất không ngừng.
Ngoài ra còn có Hồn Hà hiển hiện, nằm ngang ở trên bầu trời, khiến vạn linh khiếp sợ!
Các nơi, phàm là cường giả đều hít một hơi khí lạnh, cực kỳ kinh hãi. Đây là đang có trận chiến giữa các giới ư?
“Có đại giới va chạm, lực nâng giới, sinh tử quyết chiến, đổ máu tới cùng?"
Trong các thiên địa khác, có lão quái vật hồi phục tinh thần, vô cùng kinh sợ, dự cảm được trận huyết chiến giữa chư thiên e là đã mở màn.
Hôm nay tuyệt đối là một thời khắc đặc biệt, chắc chắn sẽ được ghi vào trong sử sách. Lại một kỷ nguyên nữa sắp đi đến điểm cuối rồi ư?
Trận chiến này ảnh hưởng sâu xa, liên quan quá lớn, hơn phân nửa sẽ lại bắt đầu một lần trầm luân. Toàn bộ đại địa, chư thiên vạn giới đều sẽ chìm trong đêm tối.
"Chuẩn bị chiến đấu!"
“Gọi tỉnh Cổ Tổ! Rốt cuộc ngày này lại tới rồi, chúng ta vẫn không thể tránh thoát!”
Trong Thiên Vực các nơi phát ra đủ loại tiếng nói.
Có không cam lòng, cũng có trầm thấp, còn có mất đi ý chí chiến đấu, cũng có máu chiến sôi sục… Nhân sinh muôn màu, ý nguyện của mỗi kẻ đều khác biệt.
Hồn Hà, thế giới trong cánh cửa, trận đại chiến càng khốc liệt hơn.
Mới bắt đầu giao đấu thôi mà cả người Hắc Cẩu đã tắm trong máu, có mấy vết thương thô to khiến cơ thể nó gần như bị đứt lìa, từ vai thẳng đến phần bụng, cả ngũ tạng cũng lộ hết ra.
Quạ cổ cũng chẳng khá hơn là bao, một cái cánh rũ xuống, cái đầu lõm xuống một mảng, lông vũ bay tán loạn, ánh sáng trắng tắt lịm, máu dính khắp nơi.
Chúng là kẻ địch trời sinh, thù hận vô biên, đều hận không thể lăng trì đối phương, vừa thấy mặt liền giết đến đỏ mắt.
Chỉ có điều, mặc dù hai bên đều hận không thể giết chết đối phương, nhưng cũng có ý tranh đấu so thực lực. Bao nhiêu năm qua, đôi bên đều muốn nhìn xem bằng thực lực của chính mình liệu có thể áp chế được đối phương hay không, vì vậy cả hai vẫn chưa sử dụng đến các loại thủ đoạn gian xảo quá đáng.
“Có gan thì đừng chạm đến Đế Chung, trước tiên dùng chính thực lực của mình tranh đấu đã!” Quạ cổ rít lên, tiếng nói vang vọng đất trời. Lông trắng như vũ bão đột nhiên tăng vọt lên, đâm về phía Hắc Cẩu.
“Đương nhiên bản hoàng sẽ giết ngươi, bóp chết ngươi như bóp chết một con chim sẻ nhỏ. Ngươi đi chết đi!" Hắc Cẩu gào thét.
Thù mới hận cũ, giữa chúng là cả một biển máu oán vô biên, căn bản không có cách hóa giải.
Năm đó, Hồn Hà tàn sát, Cổ Địa Phủ ẩn hiện... Có quá nhiều chuyện chẳng lành xảy ra, quỷ dị ở khắp nơi trên đất, dẫn đến chư thiên đều chìm trong cảnh tượng kinh khủng. Nếu không nhờ mấy vị Thiên Đế dẫn theo bộ hạ xuất chinh thì tất cả đều đã không còn tồn tại.
Năm ấy, họ đánh đến bờ Hồn Hà, giết tới vùng đất Chung Cực. Trận chiến khốc liệt vô cùng, dẫn ra quá nhiều thứ, có một vài vật lạ căn bản không thể tưởng tượng nổi.
Có vài vật lạ đã biết bao kỷ nguyên chưa xuất hiện, dù đào đến tận di tích cổ nhưng cũng khó mà tìm ra những ghi chép liên quan đến chúng.
Thế nhưng, trong trận chiến kia, chúng đã xuất hiện, giết đến vô cùng khốc liệt. Nhật nguyệt rơi xuống, hết vùng vũ trụ này đến vùng vũ trụ khác trở thành vùng đất chết.
Thậm chí còn có đại giới tan ra, biến mất như bọt biển, tựa như chưa bao giờ xuất hiện trên đời. Ngay cả ghi chép, mảnh vụn, di tích… đều không còn gì.
Kẻ địch quá đáng sợ, những thứ bò ra từ trong hố chôn Thiên Đế quá thần bí, quái vật trôi nổi chui lên từ dưới mặt đất Tứ Cực mạnh đến mức không thể nào tưởng tượng được. Vì vậy, ngay cả Thiên Đế cũng thấm đẫm máu tươi, trả cái giá cực lớn.
Bằng không, nếu không có tình trạng chiến đấu như thế thì các nhân kiệt đều có đông đủ, thời đại ấy sẽ sáng chói đến mức nào?
Nhân kiệt vô số, thiên kiêu cùng ra, chiếu rọi cùng nhật nguyệt, chiếu sáng không trung khắp muôn đời, cực kỳ phồn thịnh, vô cùng huy hoàng.
Thế nhưng, sau trận chiến ấy thì còn lại gì? Bộ hạ cũ của Thiên Đế rơi rụng hết, kẻ thì chết, kẻ thì biến mất, kẻ thì tàn phế… Rất nhiều cố nhân đã phải chôn xương ở dị vực, chết tha hương, không tìm lại được.