Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 3055 - Chương 3056: Bao Nhiêu Anh Kiệt Chôn Xương Tha Hương (2)

Thánh Khư Chương 3056: Bao nhiêu anh kiệt chôn xương tha hương (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Húuu!” Hắc Cẩu tru lên, đầu ngửa lên trời, đủ để nuốt hết nhật nguyệt, xé nứt biển sao. Thân thể khổng lồ vô biên của nó vồ về phía quạ cổ.

Nó hồi ức lại quá nhiều chuyện xưa. Những người bạn cũ ấy rốt cuộc chẳng thể gặp lại, tất cả đều đã vong thân, chỉ còn lại nó cùng một hai người là còn miễn cưỡng chịu đựng, chật vật sống qua ngày.

Đến bây giờ, ngay cả lão tướng như nó cũng sắp lụi tàn, mọi vết tích trong quá khứ khó mà gìn giữ được.

"Ầm ầm!"

Giữa trán Cẩu Hoàng phát sáng, một con mắt nằm dọc đột ngột xuất hiện, đồng thời mở to ra. Từ đó bắn ra chùm sáng không thể địch nổi, bắn vào trên người quạ cổ.

Phụp!

Thân thể quạ cổ bị xuyên thủng, sau đó sụp đổ, máu tươi tuôn ra. Nó rít lên một tiếng thật dài, lông trắng đầy trời cùng lao nhanh về một phía, gầy dựng lại lần nữa. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà nó đã trực tiếp bị đánh cho tàn phế một lần, điều này khiến sắc mặt nó đen kịt.

“Rốt cuộc ngươi cũng già rồi, không dùng được nữa rồi. Nếu là năm xưa, một đòn này đủ tước lấy một chân mệnh của ta!” Quạ cổ lạnh lùng nói.

Sau đó, lông vũ khắp người nó phát sáng lên như ngọn lửa, đốt ra từng sợi dây xích dài rộng thênh thang, đan xen vào nhau, tạo thành một tấm “lưới thiên đạo”, bao trùm về phía trước.

Rầm!

Cả hai chém giết, không ngừng đánh lẫn nhau. Hắc Cẩu cũng bị trọng thương, da lông khắp người đều bị tấm lưới thiên đạo đáng sợ kia lột ra từng mảng, cả người đầy máu.

Song, chúng đều không lùi bước, nhất quyết tử chiến với nhau, chẳng màng đến việc cả người mình toàn là máu, thân thể thì nát ra.

Tử chiến không lùi!

"Giết!"

Hiển nhiên quạ cổ rất mạnh, năm đó nó chính là một nhân vật hung ác cực kỳ lợi hại, đồng thời hiện giờ nó cũng có thủ đoạn khác để phòng bị, không thì đã chẳng dám đến gần Hắc Cẩu cầm Đế Chung trong tay.

Nó cường điệu rằng phải dùng thực lực đấu với nhau một trận, chủ yếu là vì khúc mắc khó tháo gỡ trong lòng. Năm đó nó từng bị Cẩu Hoàng ăn hết nửa người!

Lúc trận chém giết ở Hồn Hà Chung Cực lên đến đỉnh điểm, đôi bên cái gì cũng dám ăn, chỉ cần có thể bổ sung năng lượng cho mình là được.

Từng ấy đã đủ để chứng minh, trận đại chiến ấy khốc liệt nhường nào, xưa nay hiếm có. Thật sự tất cả đều giết đến điên rồi, ngay cả Thiên Đế cũng chẳng ngoại lệ. Hôm ấy ông ta đã phát điên, cả người đẫm máu thét dài, huyết chiến với đám bá chủ.

Chiến dịch ấy là nỗi nhục nhã vô cùng trong cuộc đời quạ cổ. Nó là kẻ nào chứ, trong Hồn Hà cũng là sinh linh vô cùng lợi hại, thế mà bị Hắc Cẩu xem như đồ ăn, sao mà chịu đựng nổi.

Vì vậy, hôm nay nó đã quyết tâm, một lòng muốn báo mối thù năm đó, nhất định phải ép Cẩu Hoàng cúi đầu, thua thảm, ép Hắc Cẩu chống đỡ hết nổi mới được.

Xoẹt!

Cầu vồng nở rộ, thời gian như đao, các loại quy tắc giữa hai bên như là đóa hoa nở rộ chói lọi, tầng tầng lớp lớp, đánh tới mức bình đài Đế Chiến cũng phải vang lên tiếng kêu khe khẽ.

Phập!

Hắc Cẩu rên lên một tiếng, một cái chân trước đã gãy. Vết thương rất khủng khiếp nhưng lại chỉ chảy ra chút máu ít ỏi, hơn nữa ánh sáng cũng không lấp lánh đẹp đẽ.

“Thân thể suy yếu già nua, bây giờ ngươi không đủ sức đấu với ta. Cơ thể ngươi mục nát rồi, ngay cả máu cũng khô cạn!” Quạ cổ cười lạnh.

Mặc dù nó cũng bị thương, năm đó bản nguyên bị đại đạo đánh xuyên, bị trọng thương, thế nhưng sau nhiều năm tu dưỡng tại Hồn Hà Chung Cực, tình trạng của nó tốt hơn nhiều so với Hắc Cẩu.

“Grừ!”

Hắc Cẩu đứng thẳng người lên, dùng hai chân chống trên mặt đất, động tác nhanh đến mức khiến người ta không nhìn thấy cái bóng, quá đỗi kinh khủng. Ngay cả thời gian cũng vì thế mà hỗn loạn, giống như đang đảo chiều.

"Thiên Đế tuyệt học?!" Sắc mặt quạ cổ thay đổi, rút lui thật nhanh. Con chó này đã luyện tuyệt học của Thiên Đế đến cực hạn, đã thăng hoa.

Đó là một loại bộ pháp, đồng thời cũng là thân pháp, cực điểm chính là lĩnh vực thời gian, bây giờ còn được nâng thêm một bậc dựa trên cơ sở ấy, vậy thì còn liên quan đến các mặt càng rộng lớn hơn, vạn đạo đều cùng cộng hưởng theo, sức mạnh to lớn của chư thiên cùng rót vào thân thể.

Lúc này, không ai có thể bắt được đường đi của Hắc Cẩu nữa. Nó đang thi triển một vài bí thuật vô thượng, đi khắp chư thiên, vạn pháp bất xâm, khí tức khủng bố tràn ngập.

Ầm!

Nó xé rách quạ cổ, cắt thành hai đoạn, đây là tốc độ vượt qua cả cực điểm thăng hoa, khiến thời gian cũng rối loạn. Cơ thể quạ cổ bị đánh nát, bị tiêu diệt.

Đồng thời, Cẩu Hoàng cũng lao xuống hướng hồn quang quạ cổ, định trực tiếp xử lý.

Quạ cổ kinh hoàng, may mà nơi đây là Hồn Hà, nó có đủ tư cách để tự kiêu. Trong thoáng chốc, bọt nước bùng lên, hồn vật chất vô tận sôi trào mãnh liệt, bao bọc lấy nó. Đồng thời nó di hình hoán vị, vận dụng cấm pháp vô thượng, tránh thoát khỏi đòn đánh chắc chắn phải chết này, sau đó tái tạo chân thân ở phía xa.

"Ngươi tên chó chết này, thật đúng là liều mạng. Trong trạng thái suy yếu đến vậy mà cũng dám tiêu hao huyết khí, liên tiếp thi triển ba loại Thiên Đế thuật, chán sống rồi hả."

Quạ cổ lạnh lùng nhìn nó, tự mình phun ra nuốt vào năng lượng, tiêu hao rất lớn. Vừa rồi suýt thì bị đánh chết một chân mệnh.

Đó là thủ đoạn tấn công của Thiên Đế, là đạo quả sau khi trở thành Thiên Đế vô thượng, thăng hoa các loại bí pháp cảm ngộ của cả đời mình biến thành quả. Quả nhiên là tuyệt thế vô song, ảo diệu vô tận.

Mấy loại thuật trước kia luôn đi cùng với Thiên Đế, sau này được Hắc Cẩu thôi diễn lại một lần nữa. Thậm chí có thể nói rằng, việc này tương đương với sáng tạo nên một thuật khác, đã sớm vượt xa hơn kinh văn mà nó đoạt được lúc đầu biết bao nhiêu cấp độ, sâu xa đến mức không thể lường được.

"Con vịt chết, bản hoàng không giết chết ngươi không được!” Hắc Cẩu há mồm thở dốc, trừng to đôi mắt như chuông đồng, nhìn chằm chằm phía trước.

Lần này, nó chiếm hết ưu thế, suýt thì đánh chết được kẻ địch. Song, chỉ có mình nó biết được, cơ thể nó thật sự đã mục nát rồi, không chịu đựng nổi mức tiêu hao này.

Nơi xa, những cường giả thân thể sưng phù thối rữa đều thở dài, năm xưa mấy người bọn họ kiêu ngạo đến nhường nào, thế mà rơi xuống đến nông nỗi này.

Thời đại ấy, bọn họ cường thịnh, mạnh mẽ biết bao… Nhưng bây giờ, ngay cả lúc tự mình ra tay, thoáng sử dụng sát chiêu chút thôi là đã sắp không chống đỡ nổi, thân thể gặp phải vấn đề lớn.

Năm xưa, cả nhóm huynh đệ bọn họ xuất chinh, bình định loạn Hồn Hà, trấn áp sinh linh Cổ Địa Phủ hùng mạnh. Nhiều người như vậy, cuối cùng kẻ chết kẻ tàn phế, chẳng còn lại mấy người.

Bình Luận (0)
Comment