Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bây giờ, những người miễn cưỡng còn sót lại thì tình trạng cơ thể cũng tệ đến nhường này. Thối rữa mục nát, huyết khí khô cạn, ngay cả bảo trì hình thể cũng không làm được, cảm thấy thật đáng buồn.
Nếu bọn họ còn đang trong thời kỳ cường thịnh, còn đang huyết khí ngập trời thì hôm nay sao lại phải phí sức đến thế?
"Đại Hắc, cố chống đỡ!” Xác thối thở dài, mà lúc này đây gã cũng điên cuồng, bộc phát khí tức hư thối đầy trời. Thi vụ (1) che cả bầu trời, gã đánh về phía trước, trong tay là hai binh khí đặc biệt.
(1) Thi vụ: lớp sương mờ vẩn đục bao quanh người chết.
Tay trái của gã cầm cuốc, tay phải cầm xẻng, trông giống như đang đào đất, cũng giống như đang khai phá dòng sông lịch sử, đục xuyên mọi thứ, san bằng mọi thứ.
“Ta là ông nội ngươi, ngay cả mộ của chủ tử nhà ngươi mà ta cũng từng san bằng, còn sợ đám tiểu quỷ non xanh các ngươi ư? Cổ Địa Phủ, ông nội cũng đã xâm nhập vào cả một đoạn đường rất dài rồi, các ngươi là cái thá gì!” Hắn hét lớn.
Đằng trước, thây khô đông đúc cùng vô số sinh vật Hồn Hà nổ tung, đều bị gã đánh nổ thành tro bụi.
Tuy nhiên, nơi này là Hồn Hà, làm sao chỉ có mỗi một vị cường giả là quạ cổ cho được?
Cách đó không xa, một quái vật hình người toàn thân đều là vảy vàng xuất hiện, nơi khóe miệng có một dòng máu đen, cơ thể toát ra khí tức hư thối, ánh mắt rét lạnh, như một thanh Thiên Đao đang ép đến. Khí tức bất tường lập tức bao trùm khắp trời đất, dường như tên này còn mạnh hơn cả quạ cổ!
"Giết!" Người đàn ông với thân thể cồng kềnh gào to một tiếng, thịt thối toàn thân đều rung lên, cầm cuo61c xe3ng trong tay vọt tới, lập tức chém giết!
“Ầm!”
Ở đây cũng nổ ra một trện đại chiến vô cùng kịch liệt!
Bên kia, Cửu Đạo Nhất đang quát tháo, đang thét gào, tóc xám đầy đầu tung bay tán loạn, trông như đã nhập ma. Lão gặp một kẻ địch ngay từ năm xưa đã rất khủng bố rồi.
Sinh vật này hùng mạnh vô cùng, hiện giờ năng lượng nó phát ra khiến chư thiên đều phải run rẩy. Một vài lão quái vật đại giới cũng bị kinh hãi đến mức lông tóc dựng đứng, tỉnh dậy từ cơn ngủ mê.
Ở phía đối diện Cửu Đạo Nhất là một con chim hung ác, rất giống một con Khổng Tước!
Nó xòe lông đuôi ra, toát lên khí thế vô địch, thật sự là rất khó đối kháng. Nếu đổi thành kẻ khác đối đầu với nói thì chắc chắn đã bị giết ngay tức khắc.
Ngay cả kẻ mạnh như Cửu Đạo Nhất, thân là một sinh linh vô cùng cổ xưa mà lúc này cũng phải cực kỳ hao tốn sức lực, gặp phải một kẻ đại địch tuyệt thế.
“Đệ đệ ruột của Khổng Tước Hồn Mẫu?” Lão nhận ra sinh vật này.
Chỉ qua tên gọi là có thể biết được sinh vật này đáng sợ nhường nào, dám lấy cái danh “Hồn Mẫu” ra để ghép thành tên, tuyệt đối là nghịch thiên. Thân là đệ đệ ruột hiển nhiên cũng không yếu hơn, thậm chí có thể nói là mạnh đến không cách nào tưởng tượng.
Quả nhiên, lúc này sinh vật Hồn Hà kia cực kỳ khiếp người, lông đuôi quét qua, các loại bảo thuật của Cửu Đạo Nhất đều bị đánh bật lại, căn bản không thể nào đến gần thân thể nó.
Ngoài ra, trên người của nó cũng treo một tấm chắn, liên tục tế luyện, đề phòng trường mâu thần bí của Cửu Đạo Nhất.
Tấm chắn ấy quá kinh người, hấp thụ hết mọi năng lượng, ngay cả không gian cùng thời gian mà cũng nuốt sạch, khiến người ta nghi ngờ nó có quan hệ với binh khí của sinh linh vô thượng ở nơi sâu trong Hồn Hà.
Ù!
Kinh khủng nhất chính là, khi con Khổng Tước này xòe đuôi lần nữa, trên phần cuối của mỗi một cọng lông đuôi đều xuất hiện một hình con mắt, sau đó hóa thành con mắt thật.
Roạt roạt roạt!
Tất cả con mắt đều mở ra, bắn ra chùm sáng doạ người. Đây là cấm thuật vô song của Khổng Tước Hồn Mẫu đó sao? Đệ đệ ruột của nó cũng biết à!
“Ông đây sẽ làm thịt con gà rừng nhà ngươi!”
Cửu Đạo Nhất nổi giận, mái tóc tung bay trông hệt như Ma Chủ. Hai mắt lão thay đổi, một bên như mực, một bên trắng đến khiếp người, sau đó diễn dịch thành âm – dương.
Ầm!
Từ trong mắt lão, một tấm âm dương đồ bay ra, trấn áp hết thảy!
Nơi này đại chiến thảm liệt, vô cùng kinh người, đã tiến đến hồi gay cấn.
“Đệ đệ ruột của Khổng Tước Hồn Mẫu gì chứ, ta giết chết ngươi!" Trong quầng sáng, giữa phù văn chói lòa, Cửu Đạo Nhất điên cuồng đánh về phía trước.
Lão vồ một cái về phía lông đuôi, dùng âm dương đồ đối kháng với đòn tấn công của vạn con mắt của đối phương, không thèm đoái hoài đến cái giá phải trả là gì, một lòng muốn nhanh chóng giết chết đại địch này.
Bởi vì lão đang lo lắng cho xác thối, đang lo lắng cho Cẩu Hoàng. Thân thể của hai người họ đã cực kỳ già nua yếu ớt rồi, huyết khí không đủ. Lão sợ xảy ra chuyện bất ngờ gì đó khiến hai người họ phải nuốt hận tại đây.
Dù khi đến đây, hai người kia vốn đã ôm lòng quyết tâm phải chết, đã sớm muốn liều mạng một lần cuối, nhưng lão vẫn không muốn nhìn thấy họ lưu lại tiếc nuối.
Nếu chỉ có thủ đoạn do Thiên Đế lưu lại thì chắc không đủ, dù sao nơi này cũng là Hồn Hà, còn có sinh linh vô thượng đang say ngủ chưa xuất hiện!
Thật ra, tình trạng của Cửu Đạo Nhất cũng không được khá lắm, dù sao chỉ là chín tấm da lột xác mà thôi, da người đi chinh chiến thì có thể giữ lâu được à?
Ầm!
Cửu Đạo Nhất túm lấy một cọng lông Khổng Tước, bản thân cũng bị đâm thủng, trên người đã có mấy lỗ thủng đầy máu. Thế nhưng lão vẫn gầm lên, muốn xé rách con chim hung ác này.
"Giết!" Lông thần ngũ sắc của Khổng Tước đốt cháy ra năng lượng khiến thế gian chấn động.
“Ông đây đánh nổ ngươi!" Cửu Đạo Nhất quát, muốn xé rách Khổng Tước.
Trận tử chiến đổ máu bùng nổ!
...
Giờ khắc này, tất cả mọi người đã giết đến đỏ mắt, ngay cả Thái Nhất cũng đang liều mạng, xung phong liều chết giữa đại quân. Thậm chí Võ Phong Tử cũng muốn phát điên rồi, ông ta thi triển thuật thời gian, quét ngang đủ loại thây khô tụm thành đàn bao vây chi chít quanh thân mình, đông đến mức nhìn không thấy điểm cuối, giết tới điên cuồng.
Lúc này không ai lùi về sau, tất cả đều đang tử chiến, mặc kệ trước kia liệu có không hợp nhau, có cừu oán gì hay không, nhưng bây giờ không ai đi kéo chân sau của phe mình cả.
Tử chiến, chỉ có tiến lên, chỉ có diệt địch!
“Ông nuốt sống ngươi!" Hắc Cẩu gầm lên, vẫn đang liều mạng muốn cùng chết với quạ cổ. Nó thật sự không chịu nhận mình già, năm đó con quạ cổ này là thức ăn của nó, vừa đè xuống là lập tức liền gặm ăn.
Hiện tại sao nó có thể lùi bước được, thật không cam lòng dùng ngoại chiêu, dùng Đế Chung. Nó muốn chứng minh mình vẫn còn đang sống, còn có thể chinh chiến, còn chưa tới thời khắc tàn lụi, hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời.