Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 3057 - Chương 3058: Bao Nhiêu Anh Kiệt Chôn Xương Tha Hương (4)

Thánh Khư Chương 3058: Bao nhiêu anh kiệt chôn xương tha hương (4)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

"Bản hoàng đã từng cùng Thiên Đế xuất chinh, quét ngang chư thiên, hôm nay chẳng lẽ còn không giết nổi con vịt chết nhà ngươi à. Ta giết chết ngươi!" Hắc Cẩu gào to, thân thể già nua phát sáng, đứng thẳng dậy bằng hai chân sau, muốn liều chết với đối thủ. Nó thi triển Thiên Đế quyền, đánh nổ rất nhiều xích thần đại diện cho trật tự đại đạo xen lẫn trên chiến trường, phá hủy mọi rào cản.

Bụp!

Thân thể quạ cổ chia năm xẻ bảy, bị đánh nổ một lần. Lần này rất thảm, hồn quang tiêu tán, mất hết một chân mệnh. Nếu không nhờ trên thân có cấm thuật vô thượng chống đỡ cho thì nó đã chết rồi.

Song, một sinh vật mạnh như nó thì chân mệnh cũng vô cùng quý giá, đó là tính mạng thật sự, tối đa chỉ có vài cái. Năm xưa đã chết một lần rồi, bây giờ lại tổn thất nữa, nó cũng nổi điên.

Quạ cổ tái tạo lại máu thịt cùng hồn quang, rít lên ở phía xa, giận không kềm được, sát khí vô biên, đánh về phía trước.

Cẩu Hoàng giật mình, liên kết với Đế Chung. Nó cảm thấy hơn phân nửa quạ cổ không giữ quy tắc, không còn đánh nhau thuần túy với nó, không còn tiến hành trận giao đấu bằng thực lực này nữa.

Đương nhiên nó không phải là hạng người chịu thua thiệt, nên đã chuẩn bị ra tay trước chiếm lợi thế!

Hắc Cẩu gầm lên, thân thể đứng thẳng, chạy như điên về phía trước, nhìn dáng vẻ như muốn đại khai sát giới, đổ máu tới cùng.

Bốp!

Ngay lúc quạ cổ đang phát sáng, ấp ủ đại chiêu chuẩn bị phản kích thì chợt thấy gáy mình đau nhói lên, trước mắt biến thành màu đen, thân thể vô cùng suy yếu bất lực.

Nó đã bị người ta bắn bể đầu, đầu bị nổ thành năm bảy mảnh!

Là ai? Nó muốn điên rồi, ai dám ra tay đánh lén?

Kẻ này lén lút ra đòn sau lưng nó, mà nó – một kẻ mạnh đến như vậy lại không cảm ứng được trước, điều này thật sự vô cùng sỉ nhục.

Quá phẫn nộ, nó muốn gào lên, muốn rít to, tức đến hỏng người. Nó hận mình sao lại không cảm ứng được trước, cũng buồn bực kẻ địch không ra mặt nói rõ, thật vô sỉ.

Cẩu Hoàng cũng ngẩn người, không ngờ có người có thể xen vào trận quyết đấu giữa nó và quạ cổ một cách thần không biết quỷ không hay. Bản lĩnh ẩn mình giấu vết này thực sự quá kinh người, đây tuyệt đối là một vị... nhân sĩ chuyên nghiệp, cường giả bình thường căn bản không làm được.

Sau đó, nó thấy được vị nhân sĩ chuyên nghiệp ấy.

Một tia sáng đen, đen đến mức khiến quạ cổ hốt hoảng.

Đòn đánh lén của Lê Đà không hề qua loa chút nào, y núp bên cạnh tìm cơ hội đã lâu, cuối cùng đánh ra một đòn trí mạng, thành công dùng Vạn Mẫu Kim Ấn đánh vào gáy của quạ cổ, khiến quạ cổ nổ đầu!

"Hắc tiểu tử, quả thật không thẹn với danh hào của ngươi, đủ chuyên nghiệp!" Cẩu Hoàng tru lên cười to.

“Grao!” Đồng thời, nó đâu thể nào bỏ lỡ cơ hội này, trực tiếp lao xuống vọt qua.

Đương nhiên Lê Đà cũng sẽ không thu tay lại. Giờ khắc này, y ít nhất cũng phải dùng đến mười loại diệu thuật tuyệt thế, toàn bộ đều đánh lên người của quạ cổ.

Ầm!

Quạ cổ rất thảm, lần này lại bị giết chết, lại tổn hại thêm một chân mệnh.

Nó ngạc nhiên, đồng thời rất khủng hoảng.

Cứ tiếp tục thế này thì nó chắc chắn sẽ phải chết, cả cơ thể lẫn tinh thần đều bị diệt. Dù gì chân mệnh cũng có hạn, mỗi một mạng chết đi sẽ mang đến tai họa vô bờ, là tổn thất to lớn của cả đời nó.

“Không tuân thủ lời nói, cẩu tặc nhà ngươi!” Sau khi tái hiện lại cơ thể ở phía xa, quạ cổ thẹn quá hoá giận, gào thét.

Giọng nói lạnh lùng của Hắc Cẩu vang lên: “Ngươi giả vờ làm con sói vẫy đuôi (1) làm gì, vừa rồi trong cánh ngươi giấu cái gì đấy? Đừng tưởng ta không biết, ngươi là kẻ không giữ lời trước, muốn mượn dùng ngoại lực để ra đòn trí mạng với ta, ta vẫn luôn đề phòng ngươi đấy.”

(1) “Con sói vẫy đuôi” là phần cuối của một thành ngữ tiếng Trung, cả câu là “Con cóc đi cắm lông gà sau mông, giả làm con sói vẫy đuôi”.

Bên trong tia sáng đen, Lê Đà bày ra dáng vẻ rất quy củ, nói: “Không sai, Lê mỗ chính là nhìn không vừa mắt, bênh vực kẻ yếu, cho nên mới ra tay, đánh nổ đầu của ngươi mà không cần bất cứ trao đổi gì!”

“A…”

Quạ cổ gào lớn, trong cánh hiện ra một thanh kiếm rất ngắn, tuy đã gãy nhưng vẫn rất đáng sợ. Vừa rồi chính thanh kiếm này đã toát ra một ít sát khí và bị Cẩu Hoàng phát hiện ra.

Đây là một món đại sát khí!

Không nhiều lời nữa, Hắc Cẩu cầm chiếc chuông lớn đánh thẳng qua, muốn tiêu diệt quạ cổ.

“Ngươi tưởng ta sợ ngươi à? Tiêu diệt các ngươi!" Quạ cổ rít lên, tế ra thanh kiếm này. Ánh sáng lập tức bùng lên, xé toang Giới bích, chư thiên đều cảm nhận được. Đây tuyệt đối là… một trong những binh khí thuộc tầng thứ cao nhất, hoặc gần đạt đến tầng thứ cao nhất. Thật quá kinh người.

“Leng keng!”

Hắc Cẩu gõ chuông, tiếng chuông vang vọng khắp nơi, quét ngang qua. Thây khô và linh thể vô biên đều nổ tung, bị tinh lọc thành hư vô.

Tuy nhiên, lưỡi kiếm kia quả thật không tầm thường, gắng gượng bọc lấy quạ cổ, bảo vệ cho nó bay nhanh rút lui, trốn đến điểm cuối của chiến trường.

Xoẹt!

Quạ cổ tế ra hai viên hạt châu màu vàng óng, hư không lập tức bị xé nứt. Nó đang mượn dùng ngoại vật, tế luyện lưỡi kiếm kia.

“Hử? Ngươi dám!" Hắc Cẩu lập tức nổi giận, đỏ ngầu cả mắt.

Nó đã nhận ra thứ đó là gì – Một đôi mắt với con ngươi màu vàng óng. Đó chính là... Hỏa Nhãn Kim Tinh trong truyền thuyết.

Thậm chí, nó cảm ứng được khí tức quen thuộc, dường như là người quen cũ!

Quạ cổ tế ra đôi mắt màu vàng óng này, xem chúng như tế phẩm để hiến tế cho mũi kiếm, thúc ra uy lực mạnh nhất của thanh kiếm này.

Khi thấy đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh quen thuộc, lại thấy quạ cổ xem chúng như tế phẩm, Hắc Cẩu nổi điên, đỏ ngầu cả mắt, ngửa mặt lên trời gào thét, giống như điên cuồng.

Đó là mắt của ai? Sau khi nhìn thật cẩn thận, nó đã xác nhận được chúng là huyết mạch của huynh đệ Thánh Hoàng của nó, là đôi mắt của hậu duệ kiệt xuất nhất của Đấu Chiến tộc!

Ngay khi nhận ra, Cẩu Hoàng vô cùng thương cảm, đồng thời còn vô cùng giận dữ.

Năm ấy, nó xem đứa bé Đấu Chiến tộc kia như con cháu ruột mà chăm sóc, dốc lòng dạy bảo. Sau khi trưởng thành, quả nhiên đứa bé kia sở hữu chiến lực vô biên.

Song, cuối cùng vẫn khiến người ta thương tiếc.

Năm ấy, đứa bé trong mắt nó, tuyệt đại cường giả Đấu Chiến tộc trong mắt người khác, vẫn phải chết. Chết trong trận chiến tại Hồn Hà!

Bây giờ, Cẩu Hoàng lại nhìn thấy được hai mắt của hắn… Vẫn sáng tỏ như xưa.

Nó thật không ngờ con quạ cổ này vì muốn kích thích nó mà đã mang loại di vật này ra – đôi mắt Thánh của người quen cũ, khiến nó giận đến mức máu huyết sục sôi, sát ý dâng trào như biển.

Bình Luận (0)
Comment