Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 3058 - Chương 3059: Bao Nhiêu Anh Kiệt Chôn Xương Tha Hương (5)

Thánh Khư Chương 3059: Bao nhiêu anh kiệt chôn xương tha hương (5)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

"Giết!" Hắc Cẩu rống to.

Từng hình ảnh năm xưa như tái hiện lại, biết bao nhiêu anh kiệt xuất chinh, chịu chết mà chiến; biết bao nhiêu bạn bè người quen đã chết trong chiến dịch kia, thật là quá đáng thương, khiến lòng nó chua xót và thê lương.

Trước mắt nó lập tức hiện ra rất nhiều hình bóng.

Quạ cổ cười lạnh: “Có gì mà đau lòng, di vật người chết thôi mà. Đây chính là điểm khác biệt và chênh lệch giữa ta với ngươi. Đại đạo vô tình, sinh vật bị tình cảm của mình trói buộc thì làm sao thắng được? Cho nên, phe của các ngươi đã định trước là sẽ thất bại, sẽ thảm bại, sẽ đại bại!"

“Ta chém con chim ma nhà ngươi!” Cẩu Hoàng rung chuông, tiếng chuông ngân vang như sóng biển, sóng lớn vạn tầng đánh qua.

Quạ cổ lạnh lùng, dùng đôi mắt màu vàng óng ngăn trước người mình, tiếp tục hiến tế.

Tay Cẩu Hoàng run lên, thật sự không muốn hủy hoại bộ phận thân thể còn sót lại của đứa bé kia.

Lúc này, trước mắt nó hiện lên khuôn mặt của Tiểu Thánh Viên Đấu Chiến tộc kia, vẻ hiếu động hoạt bát thơ ngây khi còn bé cùng với tư thái khí phách dũng mãnh đầu đội trời chân đạp đất khi trưởng thành. Mọi thứ… như vẫn còn quanh đây.

Nhưng hắn chết rồi!

Khi nhớ đến những hồi ức ấy, hai mắt Cẩu Hoàng nóng lên muốn khóc. Nó nghĩ đến những cố nhân ấy, nghĩ đến con cháu của bọn họ, những đứa trẻ hào khí ngút trời, con cháu của những người kiệt xuất nhất Thiên Đình giờ đây đều không còn.

Giờ phút này, nó đau lòng vô cùng. Những đứa trẻ đó mặc dù có vài đứa đã rời đi, nhưng cũng có vài đứa ở lại.

Những đứa ở lại dù đã trưởng thành nhưng đều phải chết quá sớm, chúng vốn nên nhận lấy lá cờ lớn của bậc cha chú, chống lên một vùng trời càng bao la rộng lớn hơn, vậy mà cuối cùng lại chết yểu, đây là nỗi đau thương của Thiên Đình.

Mà khi nghĩ đến các cố nhân cùng thế hệ, những con người khí phách trùm khắp thiên địa ấy dù chưa thành Thiên Đế, nhưng vẫn là cường giả phong thái tuyệt thế. Tất cả bọn họ đều đẫm máu rơi xuống vực sâu, nỗi đau trong lòng Hắc Cẩu càng tăng thêm mấy phần. Rốt cuộc nó không kiềm được dòng lệ nóng, đây chính là niềm bi thương phát ra từ trong nội tâm, rất ít khi nào thấy nó như vậy, bình thường nó sẽ không để lộ ra tâm trạng như thế.

“Ta thề, ta nhất định sẽ cố gắng sống sót, chờ đến một ngày nhìn thấy Hồn Hà bị san bằng, không thì ta chết không nhắm mắt. Không phải ta sống vì mình, ta đang sống vì tất cả các cố nhân của ta, nhìn thay cho bọn họ. Bây giờ… Ta sẽ không từ thủ đoạn, đại sát các ngươi!"

Hắc Cẩu thề, trong đôi mắt già nua mang theo huyết lệ.

Hôm nay xúc cảnh sinh tình, nhìn thấy đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tiểu Viên Hầu Đấu Chiến tộc kia, sao nó có thể không bi thương, không đau đớn cho được?

Cuộc đời vĩ đại ấy tuy đã kết thúc nhưng vẫn còn vài mối thù chưa báo xong, mà trận chiến ấy cũng chưa hoàn tất. Chiến tranh vẫn đang tiếp diễn, mọi thứ sẽ còn tái hiện lại trong kiếp này.

Có vài nỗi bi thương nó không muốn phải nếm lại lần nữa, có vài việc nó không muốn trải qua lần thứ hai. Đời này kiếp này nó tình nguyện chết trận chứ không muốn lại phải tiễn đưa người quen thuộc, phải sinh ly tử biệt. Người còn sống là người bị thương tổn nhiều nhất.

Nhưng bây giờ nó đã thay đổi chủ ý, nó phải sống, phải thay thế cho đôi mắt của những cố nhân kia mà nhìn thấy ngày ấy.

“Đáng tiếc, ngươi không thấy được đâu. Bọn ta sẽ không để cho các ngươi sống sót, các ngươi bại chắc rồi!” Quạ cổ mở miệng nói.

Trong lúc nói chuyện, nó thôi động mũi kiếm. Đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh lại phát sáng lên, chúng vẫn bị xem là tế phẩm.

Ầm!

Hắc Cẩu vọt tới liều mạng với nó, tiếng chuông bắn bay mũi kiếm, móng vuốt giơ lên hòng đoạt lại đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh kia.

Quạ cổ bay ngược về sau thật nhanh, dùng mũi kiếm cản lại lần nữa, đồng thời ngâm nga lời chú ngôn, kêu gọi sức mạnh trong chung cực.

Ầm ầm!

Đột nhiên trời đất nứt toác ra, một quái vật lợi hại có ba đầu sáu tay song thân thể lại không trọn vẹn xuất hiện, hai hốc mắt trống rỗng, không có con ngươi.

“Ngươi… Tiểu Hầu Tử, nhóc con!” Thân mình Cẩu Hoàng khựng lại. Nó nhìn chằm chằm quái vật lông đỏ với cơ thể không hoàn chỉnh đầy lỗ hổng kia, thân xác đó đã thối rữa, mang theo khí tức bất tường vô cùng nồng đậm.

Đây chính là chủ nhân của đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh, thật không ngờ thân xác hắn vẫn còn lưu lại, song lại bị thương tổn thê thảm đến thế. Hồn không còn, xác ở lại Hồn Hà, tàn tạ đến cùng cực.

"Ta muốn giết các ngươi!" Mắt Hắc Cẩu đỏ như máu, mấy cọng lông lưa thưa trên người đều dựng đứng lên. Nó cầm chuông lớn trong tay, xoay tròn, nện như điên về phía trước.

Nó đang liều mạng, dù lúc này huyết khí của nó không đủ, thậm chí đã khô cạn, nhưng nó vẫn như một kẻ rồ đang lên cơn, máu huyết cằn cỗi trong cả cơ thể đều đang bùng cháy, kinh khủng vô biên.

Lúc này, lực chiến đấu của nó đạt đến mức kinh người, tựa như đang quay về trạng thái cường thịnh nhất năm xưa, xuất chinh cùng một đoàn nhân kiệt cùng thời.

“Tiểu Hầu Tử!” Lúc này, cái xác thối ở đằng xa – một cường giả bí ẩn với cơ thể mục rữa cũng vô cùng thương cảm, thầm thì nói nhỏ.

Vị hậu bối của Đấu Chiến tộc này khắp người đều là lông khô, đỏ tươi như máu, vật chất Bất Tường quá nồng đậm. Năm đó hắn chết ở đây, bây giờ còn bị lợi dụng như này.

Cẩu Hoàng nổi điên, giết thẳng tới trước.

"Đi chiến đấu đi!" Quạ cổ lạnh lùng ra lệnh, bảo thi thể của Tiểu Thánh Viên đã bị biến hóa quỷ dị xông lên chiến đấu.

Cẩu Hoàng vừa buồn vừa giận!

Hậu chiêu của Thiên Đế có thể đánh bình nơi này không? Nó cảm thấy rất khó, dù sao ở đây vẫn còn có sinh vật vô thượng đang ngủ say.

Hắc Cẩu ngửa mặt lên trời gào thét: "Bao nhiêu nhân kiệt chôn xương tha hương, bao nhiêu cường giả kết thúc u buồn, thời đại ấy không còn lại gì cả, ai còn có thể cùng ta kề vai sát cánh đánh Hồn Hà?! Đấu Chiến tộc còn ai không? Thánh Hoàng ngươi là huynh đệ của Thiên Đế, rất mạnh rất nghịch thiên, sao có thể chết sớm, kết thúc cõi đời? Bây giờ hồn ngươi ở đâu? Ngươi có thấy được không? Đứa con trai của ngươi, hậu bối mà ta yêu thích nhất, hắn chết ở Hồn Hà, bị vây hãm nơi đây, thậm chí sau khi chết cũng không được yên bình, bị người lợi dụng. Huynh đệ của ta, các ngươi ở đâu? Còn cố nhân nào không, ai còn sống hãy bước ra sánh vai chiến đấu cùng ta!”

Hắc Cẩu thét lên đầy bi thương, sau đó nó dồn hết sức lực xuất chiêu, đánh về phía trước!

Tuy nhiên, nó vẫn cố gắng né tránh thi thể ba đầu sáu tay không trọn vẹn kia. Đó là thân xác và dấu tích cuối cùng mà con cháu của nó lưu lại.

Bình Luận (0)
Comment