Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 3069 - Chương 3070: Đầu Mâu Chỉ Vô Thượng Phía Xa (1)

Thánh Khư Chương 3070: Đầu mâu chỉ vô thượng phía xa (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Mấu chốt là bọn họ đang đánh đến mức máu nóng sôi trào, điên cuồng đến mức cả miệng cũng sử dụng, thỉnh thoảng cắn chết vài con quái vật hùng mạnh, khiến hai phe địch – ta đều run rẩy.

Xác thối lớn tiếng nhắc nhở: “Các ngươi đừng coi thường Hồn Hà, mấy thứ bẩn thỉu ở đây không ăn được đâu, sẽ chết người đấy. Chúng đều có chứa bất tường, coi chừng bị quỷ dị ăn mòn bản thân!”

Grao!

Chủ nhân Sở nghiên cứu Hắc Huyết nhe răng, trên hàm răng trắng tinh còn dính máu. Ông ta muốn mắng to, ai muốn ăn cơ chứ? Bây giờ thân thể đang lên cơn điên, có chút mất khống chế, tự mình còn không quản được mình.

Xác thối nhe răng nói: “Đám oắt con già khú này thật quá hung tàn, chúng ta cũng phải điên một lần mới được, đừng để thua kém hơn. Phải mau chóng giải quyết con to siêu cấp ở đây, làm gương cho đám oắt con già cỗi kia!”

Thái Nhất nguyền rủa, ngươi mới là oắt con già khú ấy, ông đây đã sống cả một kỷ nguyên rồi! Sống từ những năm cuối của thế giới trước đến tận bây giờ!

Xác thối đánh Lục Thủ Thú khá tốn sức, đây quả thật là một cường địch kinh khủng.

Lục Thủ Thú trời sinh đã có sáu đại thần thông, năm đó hoành hành trên chiến trường, tàn sát vô vàn tướng lĩnh Thiên Đình, khuấy lên cơn lốc gió tanh mưa máu.

Xác thối hận không thể lập tức đánh chết nó, nhưng với thân thể hiện giờ thì muốn “Mỉm cười giết sạch quân địch” quả thật không được thực tế cho lắm.

Gã nói bằng giọng không cam: “Hồn chủ của ta ắt hẳn đã một mình xông vào Cổ Địa Phủ rồi, không thì hôm nay chỉ một mình ông đây đã có thể diệt sạch các ngươi. Các ngươi tưởng ta yếu à? Năm xưa ông đây cũng là một trong những người mạnh nhất đấy! Nếu hồn chủ còn đây thì chức vị Thiên Đế chắc chắn sẽ có một chỗ cho ta! Hồn chủ của ta lạc đường, thậm chí ta cảm giác được hắn đang tiếp tục phân tách. Chết tiệt, hắn đang làm cái quái gì không biết nữa? Chắc cảm thấy ở Cổ Địa Phủ nở mày nở mặt nên không muốn trở về, làm vua làm chúa ở nơi đó rồi. Nói thế nào đi chăng nữa, không nghe lời như vậy thì ta sẽ gạch bỏ tên hắn, từ giờ ta làm chủ tôn!" Xác thối vừa chiến đấu vừa rủa xả.

Cẩu Hoàng tắm trong mưa máu, sinh vật Hồn Hà xuang quanh lũ lượt chết đi.

Nó cũng giết đến điên rồi, nó nói mấy người kia phát rồ nhưng thật ra, nó còn rồ hơn cả người ta. Thánh Hoàng - huynh đệ của nó chết trận, Tiểu Thánh Viên con cháu của nó cũng chỉ còn lại thân xác thối nát. Hôm nay, nó vừa sầu bi tột độ vừa mất mát khôn cùng, nhớ đến Thiên Đình đã từng sáng chói, lại nhìn thấy hiện tại tàn lụi, cảnh còn người mất, không cần bất cứ thứ gì kích thích nó thêm thì chính bản thân nó cũng đã phát điên rồi.

Ầm!

Nó liên tục liều mạng với quái vật nguy hiểm đã được mở gông xiềng kia, năng lượng sôi trào, trật tự đại đạo không ngừng đốt cháy, đứt gãy.

Đế Chung cũng va chạm với mũi kiếm tạo nên âm thanh vang vọng, đạo văn vô số, bầu trời nát vụn, những hành tinh lấp lánh rơi xuống không ngừng.

Đây là một khu vực đặc biệt, hành tinh ở ngoại vực rơi xuống khiến nước Hồn Hà cuồn cuộn, quét sạch thiên địa, vô số hồn quang bắn tung tóe khắp nơi.

Nếu nơi đây không phải là vùng đất Đế Chiến thì chắc chắn đã sụp đổ từ lâu.

"Giết, bản hoàng không diệt ngươi không được. Quái vật bẩn thỉu, Hồn Hà gì chứ, nắm giữ chư thiên gì chứ, nơi đây chẳng qua chỉ là một vùng đất dơ bẩn! Sinh vật nào là đầu nguồn của bất tường với quỷ dị thì mau lăn ra đây, vô thượng gì đó cứ đứng đấy chờ đi, bản hoàng tắm máu các ngươi!”

Hắc Cẩu điên rồi, nó đứng thẳng người lên, càng chạy càng nhanh. Nó đang sử dụng tuyệt học do Thiên Đế truyền lại, thân pháp hóa thành một chùm sáng, dần dần vượt qua cả sự trói buộc của thời gian.

Sau đó, khi nó đã đột phá được giới hạn của tốc độ, quanh người nó toàn là mảnh vỡ thời gian. Chúng hóa thành trường đao, hóa thành trường kiếm, đi theo nó cùng giết địch.

“Grao!”

Không thể không nói, quái vật lông đen kia rất đáng sợ, đã đến mức này rồi mà nó vẫn chặn lại đòn tấn công của Cẩu Hoàng.

Trên thực tế, quái vật này quả thật mạnh đến mức không còn gì để nói, vô cùng nguy hiểm, không thì đã chẳng bị người trong cùng hội cùng thuyền trói lại bằng xích, mãi đến lúc khai chiến mới tháo ra.

Khi nó phát rồ thì ngay cả sinh vật nguyên sinh Hồn Hà cũng giết, rất khó chế phục.

Lúc này thân thể quái vật đang phát sáng, không gian đều sụp đổ, chia năm xẻ bảy, những thanh trường kiếm trường đao không gian kia chém vào người nó làm lóe ra tia lửa.

Quái vật này quá mạnh, mạnh hơn cả dự đoán của Hắc Cẩu.

Đòn tấn công kinh khủng, lực sát thương mạnh mẽ, vậy mà chỉ để lại trên người nó một vết thương, máu đen chảy ra, thế nhưng nó không gục ngã, Hắc Cẩu chưa chém giết được nó.

Hắc Cẩu phẫn nộ, nếu ngay cả một quái vật mà còn không giết được thì nó dựa vào đâu mà san bằng Hồn Hà, giết mấy con to kia?

Nó biết, nguồn gốc của mọi vấn đề đều nằm ở chỗ huyết khí nó khô kiệt, thân thể quá suy yếu, không đánh ra được thuật pháp bá đạo năm xưa nữa.

“Bản hoàng còn trẻ, còn có nhiệt huyết, còn không phải lúc để ngã xuống. Giết!” Nó rống to.

Sau đó, nó quan tưởng lại những cố nhân ngày xưa, nhớ về thời đại chói lọi năm ấy.

Từng vị nhân kiệt, từng vị cường giả kinh diễm hiện lên và chiếu rọi trong lòng nó.

"Cố nhân ở đâu?!" Nó gầm nhẹ.

Loại quan tưởng này đáng sợ vô cùng, tựa như có thể gọi về một vài cố nhân từ cõi u minh, dẫn đường cho linh hồn u mê của họ quay về từ trong bóng tối.

“Giết đi!” Hắc Cẩu kêu to.

Bên cạnh nó, thân hình mơ hồ của Hầu Tử hiện lên, phát ra ánh vàng, khua cây gậy lớn, sánh vai cùng nó xông lên đánh giết.

Tiếp theo là một nam tử bễ nghễ thiên hạ, khắp người toàn là năng lượng màu vàng. Hắn ta gào lên, Thánh Huyết màu vàng bùng cháy, đồng thời khí hỗn độn nổ tung. Đế Tử (1) cũng đến chiến!

(1) “Tử” ở đây là con trai.

Ầm!

Giờ phút này, Hắc Cẩu mạnh vô cùng tận. Không nói đến những bóng hình khác, chỉ riêng hai người cùng xông pha lên trước với nó thôi là đã đánh tan quái vật trước mặt thành năm, bảy mảnh, ngay cả xích sắt trên thân nó cũng đứt gãy.

Nhưng quái vật này thật sự quá đáng sợ, chỉ trong nháy mắt thân thể nó đã liền lại và phục hồi.

Loại sinh vật này, chỉ cần có một giọt máu là sẽ sống lại và tái tạo thân thể, rất khó giết chết.

Nhưng Hắc Cẩu đã đề phòng trước. Nó ngửa mặt lên trời nhìn về phía hư không, tựa như thấy được vô số cố nhân, nước mắt lưng tròng mà nói: “Từ đầu đến cuối các ngươi vẫn luôn ở đây, ngay bên cạnh ta!”

Bình Luận (0)
Comment