Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Những người khác cũng nghiêm túc hơn, bám sát Thái Nhất xông lên. Khắp người họ đều là máu, có máu của mình mà cũng có máu của kẻ địch.
“Các vị, bùng nổ đi, không thì sẽ phải chết ở đây! Nếu bị quái vật nơi này chia nhau ăn, thậm chí rơi vào Hồn Hà, trở thành một trong số chúng thì thật quá đáng buồn.” Chủ nhân Sở nghiên cứu Hắc Huyết nói.
Giờ khắc này, rõ ràng ông ta đã đổi khác. Đằng sau ông ta có một con đường mờ ảo không biết nối liền đến đâu, nhưng loáng thoáng có thể thấy được từng tia năng lượng hùng mạnh bắn tới, chui vào trong thân thể ông ta.
“Giết!” Ông ta hét lớn, nhào vào đám sinh vật nguyên sinh và đám thây khô, trực tiếp đánh nổ một nhóm đông, lực chiến đấu tăng mạnh.
“Aaa!” Lại một người nữa gầm lên, phía sau y cũng có con đường mờ ảo gắn liền với thân thể.
Sau đó, mấy đại cường giả đến từ thế giới dưới đất đều bùng nổ, phía sau vài người thậm chí còn hiện ra bóng dáng mơ hồ, trông giống như đang ngồi xếp bằng ở phương xa, phóng ra năng lượng kinh khủng.
Truyền thuyết đã trở thành sự thật!
Xưa nay vẫn luôn có lời đồn rằng, mấy người thuộc thế giới dưới đất, chủ nhân Sở nghiên cứu Hắc Huyết và Thái Nhất, Thái Hằng nắm giữ vài nguồn hắc ám, sau lưng của họ còn có sức mạnh không ai hiểu được.
Tương truyền, sau lưng họ có sinh vật không thể tưởng tượng nổi ngồi ở một thế giới nào đó không biết, truyền năng lượng cho họ.
Có người nói rằng, rất có thể đó là hài cốt của họ kiếp trước.
Cũng có người bảo rằng đó là cường giả sắp chết, đã sống mấy kỷ nguyên rồi, sau đó ngoài ý muốn bị nhóm Thái Nhất khống chế, như là thực vật cắm rễ, hấp thu sức mạnh của mấy lão quái vật kia.
Vì vậy, mấy người bọn họ mới có thể trở thành đầu nguồn hắc ám của thế giới dưới đất.
Bây giờ rốt cuộc lời đồn cũng được chứng thực, sau lưng họ quả nhiên có con đường không ai hiểu nổi, có thế giới yêu dị, có bóng dáng mờ ảo, có thể mang đến sức mạnh cho họ.
Ầm!
Lúc này, hai cha con Thái Nhất, Thái Hằng cùng với Chủ nhân Sở nghiên cứu Hắc Huyết và Võ Phong Tử cũng đã giết đến đỏ mắt, có chút điên cuồng.
Họ không được phép giữ lại bất cứ thủ đoạn gì, nếu không thì sẽ bị đại quân Hồn Hà bao phủ, bị cường giả đáng sợ xông tới đánh thành thịt nát.
"Quả nhiên, ai ai cũng là lão quỷ, đều có vốn liếng phong phú, đều không phải là thứ tốt, nền móng có vấn đề lớn, đều liên kết với thế giới không tên!" Lê Đà mở miệng.
Y nghiến răng kèn kẹt, thấy hơi tiếc nuối là hành động của mình còn chưa đủ nhanh, y chưa kịp sao chép toàn bộ gia sản của những người đó, ít ra là chưa đi đến vùng đất cực bắc.
Thứ mà y muốn tìm không chừng có liên quan đến thế giới sau lưng mấy người kia, có lẽ ở những thế giới cổ xưa ấy có manh mối.
Y mặc kệ, ngoại trừ Võ Phong Tử thì hang ổ của mấy người khác đều đã bị y đào rỗng. Sau này y sẽ đi nghiên cứu chiến lợi phẩm, từ từ suy nghĩ, có lẽ sẽ phát hiện ra gì đó lớn lao, đến lúc đó làm theo y hệt, không tin là tìm không ra.
Lúc này ngay cả Cửu Đạo Nhất, xác thối, nam tử đầu trọc đều kinh ngạc. Mấy kẻ đang điên cuồng chém giết ở đầu trận tuyến chính là nhóm Võ Hoàng, Thái Nhất, họ đều đã nổi điên hết cả.
Sau khi được sức mạnh huyền bí phụ trợ thêm, bọn họ rơi vào trạng thái điên dại, vô cùng khát vọng chiến đấu. Hiện giờ họ đang gào thét, kẻ nào cản họ đều lực bất tòng tâm.
Sinh vật Hồn Hà kêu thảm, các loại thú vật, chim chóc cùng những sinh vật hình người đều bị chia năm xẻ bảy, chân tay văng tứ tung, khắp nơi đều là máu.
Điên rồi!
Mấy người hét lên “A a” thật lớn, giết đến mức phấn khởi bừng bừng, dù bản thân bị binh khí đâm xuyên qua cũng chẳng hề quan trọng, vẫn cứ liều mạng vọt lên, liều mạng chém giết.
Hiện tại, cái bóng mơ hồ sau lưng họ càng lúc càng rõ nét hơn, tựa như muốn từ một thế giới xa xôi tận cùng nào đó băng qua!
Họ đang hấp thu đạo quả của người khác, hay là của hài cốt kiếp trước của họ? Trong thoáng chốc khó mà nói rõ được.
Dù gì đi nữa, lúc này họ đã đạt được sức mạnh cực lớn, được chống đỡ cho.
Hắc Cẩu cũng không kìm được, nói: “Ta nói các ngươi đám oắt con này, trầm ổn chút đi, đừng phát điên nữa, nơi này là đâu chứ? Đánh cho nghiêm chỉnh vào. Nói ngươi đó, sao lại cắn người chứ? Nghiêm túc chút đi!”
Nó nhe răng nhìn, mấy tên kia có vài kẻ đã điên đến mức không còn hình dáng gì nữa, giết đến đỏ mắt, vừa ôm lấy một tướng lĩnh Hồn Hà là lập tức há miệng gặm, cắn đứt cả cổ người ta.
Hắc Cẩu kêu lên: “Nghiêm túc chút đi, có khả năng đây là chiến tranh diệt thế, nhất định máu chảy thành sông, nhuộm đỏ chư thiên, còn các ngươi đang làm gì? Đừng cắn người, ôi trời mẹ nó, suýt là cắn trúng ta rồi. Điên hết cả rồi à?!”
Không ngờ có một ngày Hắc Cẩu sẽ giáo dục người khác không được cắn người?
Xác thối nhìn bằng ánh mắt quái dị, gã rất muốn nói rằng, hồi xưa ta thường bị ngươi đuổi theo cắn đó! Ngay cả Thiên Đế khi chưa trưởng thành cũng bị chó cắn mỗi ngày, nhưng chuyện này không thể nói nhiều.
Nam tử đầu trọc cũng im lặng há to miệng, không tiện nhắc đến lịch sử đen tối ấy.
“Thứ cho ta nói thẳng, ngươi không cắn người khác đã xem là tốt rồi!” Cửu Đạo Nhất gì cũng dám nói, lúc đang chém giết với Khổng Tước trắng còn đột nhiên thốt ra câu ấy.
Cẩu Hoàng thẹn quá hoá giận, nói: “Nói bậy, xưa nay bản hoàng không hề cắn người!”
"Đừng nói nữa!" Xác thối ngắt lời nó. Gã vốn đang rất bi thương, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện thảm thiết khiến gã chỉ muốn khóc lớn một trận, nhưng bây giờ đã sắp bị con chó chết tiệt này chọc cho phì cười rồi.
Hắc Cẩu không thèm để ý đến họ, nói với Võ Hoàng và Chủ nhân Sở nghiên cứu Hắc Huyết: “Ngươi, cả ngươi nữa, hai ngươi cách xa ta ra một chút, đừng vô ý cắn trúng ta!”
Giờ phút này, những người kia đã phát điên thật rồi, không ai biết sợ là gì, cả người toàn là máu, xác chết nằm la liệt dưới chân. Lúc họ há miệng ra, hàm răng trắng tinh đều bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.
Xoẹt!
Võ Hoàng rất dũng mãnh, tung Ma Bàn Quyền ra đánh nổ một nhóm đông!
Tiếp theo, ông ta phóng ra Thất Tử Thân, không ngừng phân hoá, nơi nơi đều là bóng dáng của ông ta, phần lưng nối liền với con đường vô danh, bóng đen hiển hiện cung cấp sức mạnh cho ông ta.
“Ầm”, Thái Nhất đánh tan một đám sinh vật Hồn Hà ở phía trước, tắm máu tiến lên.
Họ gây ra động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên đã bị cường giả Hồn Hà để mắt tới, xem là mục tiêu tấn công.