Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 3067 - Chương 3068: Điên Rồi (4)

Thánh Khư Chương 3068: Điên rồi (4)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Điều này đã khiến tất cả mọi người hoài nghi, đây không phải là sinh linh thật sự nào đó ra tay mà chỉ là một loại thủ đoạn, biến ra từ dấu vết đại đạo do sinh linh vô thượng để lại năm xưa.

Vì vậy, trong nỗi kinh sợ và cực kỳ bi ai, Cẩu Hoàng, xác thối lại càng tin tưởng hơn, có lã họ thật sự có thể đánh xuyên qua nơi đây, giết sạch hơn phân nửa Hồn Hà.

Coong!

Tiếng chuông chấn động thế gian, vang vọng trên trời dưới đất.

Hắc Cẩu đại sát tứ phương, phóng về hướng Chung Cực ách thổ, khóe môi nhếch lên thành nụ cười lạnh lẽo. Nó há cái miệng rộng ra, những chiếc răng nanh không còn nguyên vẹn phát sáng lên khiến các sinh vật nguyên sinh có linh trí trong Hồn Hà đều hãi hùng!

“Con chó này điên rồi, cười đến mức yêu dị đến thế. Nó mới là đại yêu ma cái thế!”

“Xử lý nó, quá điên, nó đã giết rất nhiều cường giả của chúng ta!”

Bên bờ Hồn Hà, vài sinh vật nguyên sinh kêu to.

Lúc Đế Chung vang lên, quét ngang bốn phương tám hướng, quả nhiên mọi thứ đều bị đánh nổ, ngay cả vùng đất Đế Chiến cũng rung lắc dữ dội, tiếng nổ vang trời, có nguy cơ vỡ nát.

Roẹt!

Thanh kiếm mà quạ cổ từng dùng ban nãy lại xuất hiện, ngoài ra, tấm chắn sứt sẹo của con Khổng Tước bị Cửu Đạo Nhất giết chết trước đó cũng nổi lên, cùng hợp sức chống đỡ Đế Chung!

Hắc Cẩu cười, trong miệng chỉ có một chữ: "Giết!"

Nó muốn báo thù cho Hầu Tử, báo thù cho nhóm bạn cũ đã chết trận bên bờ Hồn Hà năm xưa, dùng thân thể suy yếu thôi thúc Đế Chung, đẩy Đế Chung về phía trước, giết cả một đường.

Nó thật sự hy vọng có sinh linh vô thượng còn đang kéo dài hơi tàn, cho nó một cơ hội tự mình đối mặt, sau đó nó phải sử dụng đến đòn sát thủ mà Thiên Đế để lại cho nó, thử giết vô thượng!

Cơ hội chỉ có một lần, giữ lại đợi đến cuối cùng, nên dù có liều mạng nó cũng phải tiến lên, tuyệt đối không lùi lại!

“Hầu Tử cương liệt, trong mắt không chứa nổi hạt cát, nhưng bản hoàng cũng không phải một con chó to sợ phiền phức!” Nó kêu to.

Lúc này, xác thối cũng ra tay, sóng vai đi cạnh nó, đánh thẳng về phía trước.

"Sư bá chờ ta!" Nam tử đầu trọc rời khỏi nơi mà Tiểu Thánh Viên đang ở, sải chân đuổi theo.

"Giết!" Cửu Đạo Nhất cũng cầm theo trường mâu, tóc xám rối tung, hai mắt bắn ra tia điện rét lạnh, sát khí ngập trời không khác gì ma chủ, ép về phía Hồn Hà chung cực.

“Kẻ phạm Hồn Hà —— Chết!”

Lúc này, một thanh trường đao cắt ngang trời đất chém mạnh xuống cùng với tiếng gió rít gào, đao khí nặng tựa núi, như được đánh tới từ ngoài vũ trụ, có thể so được với trời.

Cửu Đạo Nhất tiến lên, đấm ra một quyền, từng hành tinh liên tục tan rã, phía trước nổ lớn!

Một con quái vật sáu đầu bước vào chiến trường!

Nó có thân mình của sư tử, lông bờm mọc dài từ cổ đến bụng, mà đáng sợ nhất là nó có đến sáu đầu, tuần tự là trâu, rồng, đại bàng, voi, chó, sư tử.

Nam tử đầu trọc nhìn con thú cổ này, hai mắt lập tức đỏ lên. Đây là một sinh vật Hồn Hà dưới vô thượng cực kỳ hung tàn, từng xé nát vô vàn tướng lĩnh Thiên Đình, toàn bộ đều bị nó nuốt chửng, đẫm máu tàn bạo. Nó là Lục Thủ Thú tiếng tăm lừng lẫy, ngày xưa uy chấn thiên hạ.

“Cái giống tạp nham nhà ngươi quả nhiên vẫn còn sống, hôm nay ông đây không bằm thây ngươi không được!” Xác thối lạnh giọng nói, thân thể phát sáng, trong ánh sáng cũng xen lẫn khí tức hắc ám lượn lờ, trông như đến từ Địa Ngục, nguồn gốc từ Địa Phủ.

Lục Thủ Thú quả thật rất đáng sợ, khí tức phun ra từ miệng biến thành ánh đao. Trời sinh nó có được một thân thần thông tuyệt thế, sáu cái đầu có thể giúp nó thể hiện ra sáu đại thần thông!

"Thật đáng buồn, cô hồn dã quỷ năm xưa chỉ còn lại vài kẻ các ngươi à, vậy mà còn dám đến nữa?!”

Cẩu Hoàng nói: “Tạp chủng sáu đầu, ông nội đây sẽ thịt ngươi. Năm đó chỉ bằng một cái rãnh nước bẩn này của các ngươi mà cũng muốn ngăn bọn ta lại? Sớm đã bị Thiên Đế đè ép lật ngược rồi.”

"Giết, để ta chém sáu cái đầu của nó!” Xác thối vọt tới.

Hắc Cẩu cũng xông lên, hai chân sau đứng trên mặt đất, thân hình đứng thẳng dậy, cầm theo Đế Chung giết thẳng một đường.

Cũng có quái vật vọt ra chặn nó lại, đó là một sinh vật hình người đã thối rữa, hơn nữa quanh thân toàn là xích sắt quấn chặt, giống như một lệ quỷ bị trói buộc, khắp người đều là lông đen, dày rậm vô cùng. Có vẻ nó là một sinh vật cực kỳ nguy hiểm, ngay cả trong Hồn Hà mà cũng bị hạn chế tự do, mang theo gông xiềng.

Có điều, lúc này gông xiềng đã được mở ra, nó gào lên một tiếng rồi nắm lấy mũi kiếm ngắn nhỏ mà ban nãy quạ cổ sử dụng, sau đó hóa thành một tia sáng đen lao thẳng về phía Cẩu Hoàng.

"Ai giết sư thúc ta, quay lại đây nhận lấy cái chết!" Lúc này, một con Khổng Tước trắng xuất hiện, hung mãnh vô cùng, tựa như một ngôi sao màu trắng đang bùng cháy, chiếu rọi khắp trời đất.

Nó nhìn Cửu Đạo Nhất chằm chằm, lập tức lệ khí ngập trời.

“Lại có quan hệ với Khổng Tước Hồn Mẫu kia à?” Cửu Đạo Nhất cau mày.

“Đó là thầy của ta!”

Cách đây không lâu Cửu Đạo Nhất đã đánh chết đệ đệ ruột của Khổng Tước Hồn Mẫu, bây giờ đệ tử của Hồn Mẫu lại tới, dòng này thật quá mạnh.

Trên thực tế, địa vị của Khổng Tước Hồn Mẫu rất cao, chủ yếu là bởi vì nó có đứa con trai tốt, năm đó hắn ta gần như sắp trở thành sinh linh vô thượng, thành một trong số những kẻ đứng đầu Hồn Hà.

Cũng nhờ có đứa con nghịch thiên như vậy nên nó mới được tôn xưng là Hồn Mẫu.

Nhưng tiếc là đứa con sắp thành vô thượng của nó năm ấy bị đánh cho tàn phế, chìm vào những năm tháng dài dằng dẵng của Hồn Hà, đến tận bây giờ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Song, địa vị của dòng này không hề giảm mà vẫn rất cao.

Bây giờ đệ tử của Khổng Tước Hồn Mẫu đi ra, hiển nhiên không đơn giản. Nói theo một ý nghĩa nào đó, đây là sư đệ của vị cường giả suýt trở thành vô thượng kia.

Rõ ràng dòng này tre già măng mọc, đời sau mạnh hơn đời trước.

Ví dụ như, trưởng tử của Hồn Mẫu mạnh hơn Hồn Mẫu, mà đệ tử này cũng mạnh hơn đệ đệ ruột của Hồn Mẫu.

“Không cần nói nhiều, lần này, cũng đâm chết ngươi!" Cửu Đạo Nhất mở miệng, cầm trường mâu gỉ sét lên, trực tiếp đâm thẳng vào bầu trời. “Bùm” một tiếng, cả bầu trời nổ tung, khí hỗn độn bao phủ khắp nơi!

Đại chiến lại nổ ra lần nữa!

Lê Đà ra trận, trước khi xông vào chém giết bầy sinh vật nguyên sinh Hồn Hà thì quay đầu lại nói: “Các vị, nếu vẫn còn dè chừng thì các vị đều phải nằm lại nơi này hết đấy.”

“Giết!” Vẻ mặt Thái Nhất đầy nghiêm túc, quanh thân đều tỏa ra ánh sáng, có điều trong màn sáng ấy mang theo huyết tinh. Hắn tiến thẳng về phía trước, quét sạch một đám sinh vật..

Bình Luận (0)
Comment