Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 3066 - Chương 3067: Điên Rồi (3)

Thánh Khư Chương 3067: Điên rồi (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Ta cũng từng có một nhóm huynh đệ thúc bá, nhưng đều đã chết cả rồi. Có Vương độc nhất vô nhị đứng đầu thiên hạ khắp mười đời, có chí cường giả mạnh đến mức có thể xé rách trời xanh…” Cửu Đạo Nhất gắng kìm nén cảm xúc bi thương trong lòng lại, lắc đầu thở dài.

Mỗi thời đại đều có nỗi bi thương riêng, đây chính là thế cục chìm nổi, ai có thể trốn thoát?

Lão an ủi Hắc Cẩu và xác thối, nói: “Ngay cả đệ tử môn đồ, sư tôn con cái, huynh đệ bạn bè của vị kia, không phải cũng chết đó ư? Dù đã tiêu diệt mọi địch thủ tìm tới, nhưng không phải hắn vẫn chịu cảnh cô độc một mình, im lặng ngồi trên quan tài đồng nhìn chư thiên chư giới nhuốm máu, rồi không ngừng vượt qua, để lại một bóng lưng cô đơn, thẳng tiến về nơi nào đó rất xa không biết và cũng không thể quay về.”

Cửu Đạo Nhất sầu bi. Vị kia không làm một ai thất vọng, duy chỉ có lỗi với người bên cạnh mình, bỏ mặc hồng nhan sống một mình, đợi bao nhiêu lâu vẫn không thấy hắn về.

Hắn bỏ lại người bên cạnh, không màng đến nước mắt của người con gái ấy. Nàng đã khóc cầu hắn săn sóc tốt cho đứa con duy nhất của hai người, nhưng kết quả thì sao? Chẳng còn lại gì cả, con trai hiến tế, hồng nhan đi xa, huynh đệ chết hết.

Nhưng hắn còn có lựa chọn nào khác? Không thành Đế thì chư giới chết hết, cuối cùng thành Đế rồi, quét sạch mọi kẻ địch rồi, thì ngay cả nước mắt của mình cũng chẳng còn rơi nổi.

Cuối cùng, hắn chỉ để lại cho thế gian một bóng lưng, hình bóng cứ thế nhạt dần. Người đời sau thậm chí còn chẳng lưu giữ được chút ký ức nào về hắn, một con người truyền thuyết cứ thế bị loại bỏ ra khỏi trái tim của mọi người.

Cửu Đạo Nhất không biết vị kia làm cái gì, cuối cùng lại trả cái giá gì, tại sao lại như thế?

Ngay cả trong lòng lão cũng đã mơ hồ, chỉ dựa vào vài vật xưa cũ mà mình thấy mới có thể giữ lại những ký ức kia, biết được hắn từng tồn tại…

Xác thối cũng im lặng, trong lòng mất mát, bởi vì gã không chỉ có quan hệ gắn bó với những người trong thời đại của Hắc Cẩu, mà còn có cơ duyên gặp gỡ rất lớn với “vị kia” trong miệng Cửu Đạo Nhất.

Chỉ có điều, trí nhớ của gã mơ hồ, tất cả mọi chuyện liên quan đến vị kia đều đang giảm dần qua ngày tháng, mạnh mẽ như gã mà cũng không giữ được.

Nhưng gã biết, mối quan hệ giữa cả hai từng rất gần gũi!

“Ngươi đang định uyển chuyển nói với ta rằng, không thể cứu nổi họ phải không?” Hắc Cẩu hỏi.

Sau đó nó như phát điên phát rồ, chỉ lặp lại duy nhất một câu: “Ta muốn cứu họ, muốn cứu đứa bé này!”

Hai ngàn tấm phù chỉ, thật sự nghĩ rằng trên thế gian này có đủ sao? Cửu Đạo Nhất cũng muốn điên lên, nhưng lão chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi, bảo rằng họ có thể cứu được, rằng nhất định sẽ đưa phù chỉ cho nó.

Nếu không nói vậy, kẻ địch còn chưa giết Hắc Cẩu thì Hắc Cẩu đã tự phát điên trước rồi.

Quả nhiên trạng thái của Hắc Cẩu rất lạ, hết khóc rồi cười, hết cười rồi khóc, sau đó hét lớn một tiếng: “Giết!”

Tinh thần của nó bị kích thích mạnh, bây giờ rất muốn giết địch, đồng thời giống như đang tự thôi miên bản thân, nó cảm thấy Tiểu Thánh Viên có thể cứu được, Hầu Tử rốt cuộc sẽ xuất hiện trở lại.

Ôm lấy hy vọng tốt đẹp ấy, Hắc Cẩu thẳng tiến không lùi, điên cuồng giết địch, thi thể ngã xuống liên tục.

Đại chiến Hồn Hà nổ ra lần nữa. Lần này, Hắc Cẩu nhẹ nhàng đặt Tiểu Thánh Viên bên cạnh đế thi trước, sau đó dũng mãnh vô song tiến lên, không thèm đếm xỉa bất cứ thứ gì.

“Đám oắt con, đều xông lên đây cho bản hoàng, để ông nội đây nhìn xem quái vật năm xưa còn sót lại mấy tên?”

"Ngươi muốn chết sao?!"

Đương nhiên dưới đáy Hồn Hà có sinh vật không sợ nó, trong lòng tự nhủ rằng phe mình luôn rất mạnh, dù sao biết bao kỷ nguyên qua, chúng vẫn luôn bất diệt.

Thậm chí có thể nói, chư thiên có tiếp tục tồn tại hay không đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng.

Tiếng áo giáp kim loại va chạm vào nhau cùng với tiếng ma sát vang lên, kêu leng keng, một quái vật đầu bò xuất hiện. Nó có thân thể của loài người nhưng cường tráng hơn, giống như một gã khổng lồ. Ngoài ra nó còn có đôi cánh chim màu máu, lông đỏ khắp người, chân nện lên mặt đất khiến cả mặt đất đều rung lên.

Ầm ầm!

Nó tung người nhảy lên, đáp xuống vùng đất Đế Chiến.

“Mặc dù thi quái nhà ngươi thông linh, nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi là biết ngay đã bị vật chất bất tường ăn mòn, quên đi và phản bội lại ý nghĩa sống của kiếp trước!” Hắc Cẩu quát.

“Tự lo cho mình đi đã, sắp chết đến nơi rồi!” Lời nói của quái vật đầu bò rét lạnh vô cùng, đôi mắt tỏa ra huyết quang, sát khí đầy người cuồn cuộn phun trào ra.

Hư không nổ tung!

Năng lượng của nó quá mạnh mẽ, không gì so sánh nổi.

"Thi quái, bản hoàng tiễn ngươi lên đường ngay đây, không tâm trạng đâu mà phản ứng với ngươi. Đi chết đi!" Cẩu Hoàng kêu lên.

Coong!

Một tiếng chuông vang rền, chiếc chuông khổng lồ đang chụp trên chiến trường bay lên không trung, có điều mũi kiếm bị nó áp chế cũng “Véo” một tiếng bay mất, biến mất trong ách thổ.

“Rầm!”

Chuông lớn nổ vang, phát ra ánh sáng chói mắt, tiếng chuông như sóng gào, cuồn cuộn cuốn về phía trước.

Tiếng chuông gợn lên trăm nghìn cơn sóng, còn đáng sợ hơn cả ánh kiếm. Lần này Cẩu Hoàng đã dùng toàn lực ứng phó, không màng đến gì khác mà chỉ một lòng muốn giết kẻ địch này trong một đòn.

Máu của nó đang cháy, hồn quang của nó đang sôi trào, thúc giục Đế Chung. Quả thực là không gì không giết, nghiền nát mọi thứ.

Quái vật đầu bò kia vốn rất mạnh, khí thế khiếp người, chỉ đứng đó thôi mà đã khiến hư không bất ổn, không ngừng rạn nứt và sụp đổ, vậy mà bây giờ nó lại sợ xanh mặt, vội xoay người bỏ chạy.

Nhưng mọi thứ đều đã trễ, tiếng chuông như Thiên kiếm chém đứt thời gian, cắt ngang nghìn thời đại, thúc đẩy ra một chút Đế uy giết chết vạn linh.

Quái vật đầu bò kia như bị lão hóa đi cả trăm triệu năm, già cỗi vô cùng, sau đó nổ tung và vỡ nát, cả thân thể lẫn tinh thần đều bị tiêu diệt!

Không những vậy, đằng sau nó, cả một đại quân đông nghìn nghịt chẳng khác nào lâu đài cát giữa cơn thủy triều của tiếng chuông, cứ thế tan rã và biến mất.

“Hôm nay bản hoàng liều mạng! Ta cũng muốn xem thử liệu có còn yêu ma vô thượng nào đang ngủ say ở đây không!” Hắc Cẩu rống to.

Mới cách đây không lâu, Hầu Tử khua gậy sắt tung ra một đòn cái thế vô song, dùng gậy sắt đâm xuyên qua bàn tay mờ ảo, mà chủ nhân của bàn tay ấy cũng không thấy hiện thân, cứ thế biến mất.

Bình Luận (0)
Comment