Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Từ xưa đến nay, người ta vẫn luôn đồn rằng Thần Tàm mà siêu thập biến thì sẽ nghịch thiên.
Trên thực tế, thập biến là đã rất mạnh rồi, ngay trong thời tận thế cũng có thể biến điều không thể thành có thể.
Một khi siêu thập biến, vậy thật là không thể tưởng tượng.
Nhất là với tình hình trước mắt, loại thiên công này có tiềm lực vô biên.
Vì mối quan hệ thúc phụ nên Thánh Hoàng từng luyện tập loại công pháp này rồi, ban nãy vật chất được rót vào trong cơ thể Tiểu Thánh Viên ắt hẳn là năng lượng có thể giúp người ta niết bàn trùng sinh.
Răng rắc!
Quả nhiên, trong cơ thể Tiểu Thánh Viên phát ra tiếng giòn vang, xương cốt khắp người đều đang đứt gãy, cốt tủy văng khắp nơi, toàn thân co rút. Còn da lông thì tróc ra toàn bộ, cảnh tượng đáng sợ, thân thể thối rữa trông càng đáng sợ hơn.
Mấy người họ gần như nín thở đứng nhìn. Đây là hậu chiêu của Thánh Hoàng, vốn dĩ chính bản thân hắn có thể sử dụng nó để sống lại, nhưng bây giờ… lại đưa cho con mình.
"Không ổn!"
Tiểu Thánh Viên thất khiếu chảy máu đen, cơ thể bị đốt cháy từ trong ra ngoài, toàn thân chia thành năm bảy mảnh, sắp sửa tách rời hoàn toàn, không còn hình dáng.
Trong quá trình này, bên phía Hồn Hà cũng không có động tĩnh gì nữa. Bàn tay khổng lồ mờ ảo kia từ khi bị gậy sắt đâm thủng chảy đầy máu tươi thì phai nhạt dần rồi biến mất.
Hiển nhiên nơi sâu trong Hồn Hà có vấn đề. Ngay từ khi xuất hiện, bàn tay khổng lồ ấy đã hơi mờ ảo, có vẻ không chân thật rồi. Bây giờ có thể càng chứng minh rõ hơn là nơi đây đang có vấn đề gì đó. Bằng không, nếu thật sự có vô thượng hoàn hảo không khuyết điểm thì một khi lộ mặt ra, ai có thể địch nổi?
Sinh vật Hồn Hà lùi về sau, trong thoáng chốc nơi đây yên tĩnh cực kỳ. Các cường giả trong đại quân đều sợ hãi, ngay cả quạ cổ mạnh đến vậy mà còn bị xé xác, thương vong quá nhiều.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là bàn tay lớn kia, không ngờ thế mà bị đâm xuyên, máu tươi chảy đầy. Chuyện này khiến họ thật sự phát run, ngay cả tồn tại như thế mà cũng bị thương ư?
Đôi bên cứ giằng co như vậy một lúc thật lâu.
Một chùm sáng chói mắt bắn vụt ra từ trong cơ thể Tiểu Thánh Viên, vật chất Đạo Tổ bốc hơi, lực bất tử khuếch trương, sau đó máu thịt và xương vỡ không ngừng tróc ra.
Hắn bị một chùm sáng bọc lấy, nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một đứa bé thật sự, trông chỉ chừng vài tuổi.
“Sống rồi…” Hắc Cẩu nhỏ giọng thì thào.
Cuối cùng, Tiểu Thánh Viên không còn ba đầu sáu tay nữa, đã thu hồi thần thông pháp tướng bảo trì từ lúc chết trận, trở lại dáng vẻ một đầu hai tay bình thường.
Đáng tiếc, loại vật chất bất tử kia bị máu đen và vật chất bất tường xung đột, cuối cùng tán loạn trong khi chưa thay đổi được những tính chất của sự sống trên cơ thể hắn.
Kết quả là, hắn chỉ nhỏ đi thôi, còn khắp người vẫn đầy lông khô, hai mắt dính máu đen, bắp thịt thối rữa, không đủ để nghịch thiên.
"Ngươi lại trở về dáng vẻ năm xưa…” Xác thối dùng tay vuốt ve em bé Tiểu Thánh Viên.
Hắc Cẩu thì bế hắn lên, giọng nói khàn đi, thân thể còng xuống. Năm xưa, khi Tiểu Thánh Viên nhỏ cỡ này, hắn đang được tất cả mọi người trên Thiên Đình chăm sóc yêu thương, xem như bảo bối.
Bây giờ, bỗng nhiên nhìn lại, quá khứ và hiện tại tựa như một giấc chiêm bao, thời đại rực rỡ khi ấy đã tan vỡ, mọi thứ đều thay đổi.
Hắc Cẩu không cam lòng, xác thối cũng than nhẹ. Bọn họ chém giết chiến đấu là vì cái gì, chỉ là muốn để chư thiên tiếp tục tồn tại, diệt bất tường, san bằng họa loạn.
"Kết quả là, chúng ta còn có mấy người?" Nam tử đầu trọc cũng nói khẽ, vô cùng thương cảm.
Thiên Đình cực thịnh một thời sao lại đột nhiên sụp đổ, vài người còn sót lại cũng thành cô hồn dã quỷ.
Nhất là Tiểu Thánh Viên trước mắt đây, hắn thê thảm đến mức này đã chạm sâu vào nỗi đau của bọn họ. Họ cố gắng sống chỉ để chứng minh thời đại kia chưa bị diệt hoàn toàn, nhưng chỉ còn lại ba bốn người nên khiến họ càng khó chịu.
Lúc này, ở giữa chư thiên, máu đỏ đổ xuống như trút nước. Đây là dị tượng trời khóc vì Thánh Hoàng chết đi, hơn nữa còn có hình ảnh đạo tổ phơi thây và rơi xuống. Cảnh tượng Tiên Vương ngã gục cũng chiếu rọi khắp nơi, gió mây cuồn cuộn, chư thiên nổ tung.
Ở ngoại giới, giữa chư thiên, rất nhiều người từ khi nhận ra Thánh Viên trong truyền thuyết dùng gậy sắt đánh nổ Hồn Hà, trong lòng đều rung động dữ dội, đều dâng trào cảm xúc.
Lẽ nào Thiên Đình sẽ xuất hiện lần nữa? Người năm đó chưa chết trận, cuối cùng sẽ có một ngày lại chinh chiến ách thổ? Quét sạch ngọn nguồn của tất cả tai họa loạn lạc?!
Lưng Hắc Cẩu còng xuống, thân thể vốn đang đứng thẳng giờ đây tựa như già đi trăm nghìn năm. Nó ôm Tiểu Thánh Viên, nhìn Cửu Đạo Nhất, sau đó thở dài với lão.
Cơ thể nó gần như dán sát xuống mặt đất, hai mắt đỏ bừng. Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, xưa nay nó ương ngạnh nhường nào, chưa bao giờ yếu đuối như thế.
Nhưng lúc này nó rất chân thành và cũng rất trịnh trọng, nói: “Hầu Tử… chỉ có một đứa con này. Lời dặn dò mà hắn để lại cho ta trước khi chết chỉ vỏn vẹn bốn chữ, song lại nặng hơn tỷ tỷ quân, ép ta đến mức không thở nổi!”
Cửu Đạo Nhất vội vàng kéo nó dậy, nói: “Để ta nghĩ cách.”
“Không cần nghĩ, ta muốn hai nghìn tấm phù chỉ!” Hắc Cẩu nói.
Cửu Đạo Nhất: "..."
Nếu đổi thành hoàn cảnh khác, một sinh vật như thế nói với lão những lời này thì lão chắc chắn không nói hai lời mà trực tiếp ra tay luôn, dù là con người thì lão cũng sẽ đánh thành con chó, sau đó sẽ nói với kẻ đó rằng: Ngươi điên rồi hả!
Nhưng trong tình hình hiện tại, Cửu Đạo Nhất làm sao mở miệng, làm sao nổi giận cho đặng? Lão cố nhịn không để mặt mình đen lại, da mặt mình không co rút.
Cuối cùng, Cửu Đạo Nhất thở dài. Lão cũng rất xót thương, nếu có cách thật, chẳng lẽ lão đành lòng làm ngơ? Hai cha con Thánh Hoàng đáng để người ta sử dụng mọi cách, huy động toàn bộ lực lượng để cứu.
Nhưng họ đã chết thật rồi, nhất là Thánh Hoàng, cả thân thể lẫn tinh thần đều bị tiêu diệt, ngay cả chút tưởng niệm cuối cùng cũng tiêu tan, binh khí nổ tung, tàn ảnh chiến đấu đến mức diệt vong. Vậy thì còn cứu thế nào được?
Cửu Đạo Nhất ngẩng đầu nhìn trời. Lão cũng nhớ đến thời đại kia của mình, có một Thiên Đình khác còn cổ xưa hơn cả Thiên Đình của nhóm Hắc Cẩu, chắc có thể xem là tiền thân.
Bỗng chốc hai mắt lão cay cay, dù chỉ là tấm da người không có máu thịt, lão cũng muốn rơi lệ.