Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Huynh đệ Hầu Tử của ta, hắn không đáng phải chết. Hắn sẽ trở lại, sẽ sống lại và hiện thân!” Hắc Cẩu khóc lớn, nghẹn ngào rơi lệ. Nó run rẩy ngửa đầu nhìn trời: "Hồn ở nơi nào?!"
Hầu Tử mạnh mẽ như vậy, hắn là Thánh Hoàng mạnh nhất trong lịch sử Đấu Chiến tộc, từng sóng vai đi cùng Thiên Đế, vậy mà hắn… chết trận, không lưu lại bất cứ thứ gì.
Tàn ảnh nổ tung, từ đây tan biến, sẽ không còn được gặp lại.
Máu nhỏ xuống từ bầu trời như đang khóc thương, khiến vạn giới chấn động.
Hắc Cẩu, xác thối, Cửu Đạo Nhất… đã từng trải qua đủ loại sóng gió, đối mặt với biết bao lần sinh ly tử biệt, thế nhưng bây giờ vẫn vô cùng bi thương và chua xót.
Hắc Cẩu gầm nhẹ, ngửa đầu nhìn trời, móng vuốt vươn ra như đang muốn bắt lấy gì đó, kết quả chỉ là công dã tràng.
Hầu Tử ngoan cường, chưa từng cúi đầu, vĩnh viễn không lùi bước, dù là tàn ảnh cũng muốn được chết trong trận đại chiến. Một đời kiệt ngạo bất khuất của hắn đã kết thúc như vậy.
Thiên địa này không tự do, hắn thà chết trận!
Gậy sắt chống cả bầu trời kia cũng nổ tung dưới bàn tay khổng lồ đang chảy máu. Ngay cả binh khí kề cạnh chinh chiến cùng hắn cả đời cũng bị hủy rồi, mọi thứ liên quan đến Hầu Tử chẳng còn tồn tại, không thể nào tìm lại được nữa.
"Hầu Tử!" Xác thối rống to, cảm xúc phẫn hận xen lẫn buồn đau lan ra khắp trên trời dưới đất.
Hắc Cẩu như già đi trong nháy mắt, thân thể còng xuống, hai mắt đục ngầu, mất đi một loại tinh khí thần nào đó. Nó lảo đảo, ôm lấy quái vật lông đỏ.
Đó là con trai ruột của Thánh Hoàng, là dòng dõi duy nhất.
Dù bây giờ khắp người hắn là lông khô, thân thể thối rữa, tràn ngập khí tức bất tường, thế nhưng nhóm Hắc Cẩu vẫn xem hắn như bảo bối trân quý hiếm thấy nhất, sợ làm hắn bị thương.
“Nhóc con… Tiểu Hầu Tử!” Hắc Cẩu rơi lệ.
Tiểu Thánh Viên từng được Thiên Đế công kênh trên vai bây giờ lại thê thảm đến thế, mà phụ thân hắn trước khi chết cũng vẫn không yên lòng về hắn.
"Ta chết, hắn sống!" Đây là lời nói cuối cùng của Thánh Hoàng, một lời trăn trối súc tích mà mạnh mẽ, chỉ duy nhất bốn chữ đã phác họa nên một cường giả khí phách vô biên và cả nỗi lo lắng khôn cùng.
Xưa nay Thánh Hoàng tuyệt thế không biết cái gì là mềm yếu, nhưng cuối cùng hắn lại thể hiện rõ tình thương con và nỗi khắc khoải dành cho con trai mình. Dù đang trong trạng thái ngây ngẩn nhưng rốt cuộc hắn vẫn không bỏ được đứa bé ấy.
"Ta muốn cứu sống hắn!" Tim Hắc Cẩu như bị đao cắt, ôm lấy đứa con duy nhất của Hầu Tử.
Bên cạnh nó, nam tử đầu trọc quần áo tả tơi, khắp người toàn là vết thương im ắng nắm chặt nắm đấm. Tiểu Thánh Viên là huynh đệ của y, năm xưa hai người từng cười đùa vui vẻ với nhau rất nhiều, khi gặp lại thì hoàn cảnh lại thành ra như vậy. Năm tháng thoi đưa, cảnh còn người mất, lệ nóng chực chờ muốn rơi xuống.
Đột nhiên có chuyện xảy ra.
Đứa con trai duy nhất của Thánh Hoàng bỗng nhiên giãy giụa kịch liệt, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ vô thức, đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh do phụ thân hắn cướp về chợt rơi xuống.
“Nhóc con!” Nhóm Hắc Cẩu, xác thối đều căng thẳng kinh sợ, vội vàng ra tay định bảo vệ cho hắn.
Đối với họ mà nói, Tiểu Thánh Viên chính là bảo vật vô giá trên thế gian, không gì có thể sánh bằng. Đây là huyết mạch duy nhất của huynh đệ của họ, dù có khả năng sẽ như vậy mãi, không bao giờ cứu sống được, nhưng họ tuyệt đối không cho phép thi thể bị tổn hại thêm gì nữa.
Hai hốc mắt của Tiểu Thánh Viên trống rỗng, lúc này lại chảy xuống huyết lệ. Hắn gầm nhẹ không ngừng, ba đầu sáu tay đều đang run rẩy, muốn thoát ra ngoài.
“Tiểu Hầu Tử!”
“Nhóc con!”
Lẽ nào thi thể của Tiểu Thánh Viên còn lưu lại một loại bản năng nào đó, giờ đây hắn đang đau khổ khóc lóc ư? Dường như hắn biết phụ thân mình chết rồi, lúc này huyết lệ chảy thành dòng.
Hình ảnh này thật khiến người ta quá bi thương.
"Huynh đệ!" Nam tử đầu trọc tiến lên bắt lấy cánh tay hắn, trong lòng quặn đau, khó chịu thay cho hắn. Huyết mạch mạnh nhất của Thánh Hoàng, năm xưa chói lòa rựa rỡ cuối cùng lại rơi vào nông nỗi này.
“Grao!”
Hai mắt của Tiểu Thánh Viên rơi xuống, dòng máu chảy dài từ hốc mắt mà ra, cuối cùng còn có sương đen nồng đậm trào ra. Hắn đã hoàn toàn mất khống chế, đứng đó phát ra tiếng thú gào đáng sợ.
Không có ý thức, không có bản thân, chỉ là một thi thể bị người ta lợi dụng luyện hóa, bản năng còn sót lại cũng đang bị mài mòn, không thừa lại gì.
Cuối cùng, một chùm sáng chói mắt bùng lên, nở rộ trong cơ thể hắn, vô cùng thần thánh, trở thành cơn mưa ánh sáng tẩy rửa mọi khí tức bất tường cùng thân xác thối rữa của hắn.
Thêm rất nhiều sương đen bị ép tuôn ra ngoài cơ thể, vật chất quỷ dị nồng đậm sôi trào, tiêu tan trong tiếng “Xoẹt xoẹt”.
Trong cơ thể Tiểu Thánh Viên như có mấy chục mặt trời đang đốt cháy, tịnh hóa thi thể của hắn, đẩy lùi màn sương đen kia, tẩy sạch máu huyết thối nát và đáng sợ.
Cơn mưa ánh sáng kia là một loại vật chất thần thánh nào đó, là thứ mà Thánh Hoàng để lại trước khi chết!
Ầm!
Đúng lúc này, thân thể Tiểu Thánh Viên cháy hừng hực, ánh lửa ngút trời. Âm thanh khiếp người phát ra từ bên trong cơ thể hắn, nghe như ác quỷ đang thét gào thảm thiết, lại như con hung thú cấp diệt thế khiến người ta run sợ nào đó đang gầm lên.
Đó là gì vậy?
Máu đen chảy ra từ trong hốc mắt hắn, khắp thân thể hắn đang nứt toác ra, hắn vô thức há miệng kêu to.
Sau đó, Tiểu Thánh Viên bắt đầu vỡ vụn, hình thể sắp khó mà giữ được.
Nhóm Hắc Cẩu và xác thối trừng to mắt đến mức muốn rách cả mí mắt. Họ vội vàng áp chế, sử dụng mọi thủ đoạn giúp hắn giữ vững thân thể, tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa.
Hầu Tử chết rồi, lẽ nào đứa con trai duy nhất của hắn cũng phải bị đốt thành tro bụi sao?
Xoẹt!
Ánh sáng chói mắt nở rộ, lóe ra từ những vết nứt trên cơ thể Tiểu Thánh Viên. Thêm nhiều máu đen cùng với vô vàn sương mù tuôn ra hơn.
“Đợi đã, đừng cản!” Hắc Cẩu đột nhiên mở miệng.
Nó như vừa nghĩ đến gì đó, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm Tiểu Thánh Viên.
Cùng lúc đó, những người còn lại dường như cũng vừa nghĩ đến điều gì, tất cả đều rút tay về và đứng cạnh trông giữ.
“Là sức mạnh của vị Thần Tàm Lĩnh năm xưa?” Ngay cả Cửu Đạo Nhất cũng thốt lên kinh ngạc.
Thánh Hoàng còn nhỏ mất cha, cả bô tộc của họ chỉ còn sót lại hai người, người kia chính là thúc phụ mất tích của hắn. Ông đi xa tha hương, lúc còn trẻ từng có hôn ước với công chúa của tộc nào đó, chính vì vậy mà mối quan hệ của hai tộc vô cùng thân cận.