Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ầm!
Vừa mắng xong không lâu, hắn đã bị đánh lén. Dù ở cách rất xa nhưng hắn vẫn bị đánh một cái hết sức quái lạ, phần gáy gần như bị xuyên thủng.
Tình hình chiến trận đang rất có lợi đối với nhóm Hắc Cẩu, Cửu Đạo Nhất. Lúc này họ đánh đến mức đám sinh vật Hồn Hà cũng phải sợ hãi, giết đến máu chảy thành sông, thương vong vô số.
Nhưng mà, đúng lúc này, chuyện không tốt xảy ra. Từ trong đất Hồn Hà chung cực truyền đến tiếng thở dài, khiến mọi người bị chấn động đến mức khí huyết sôi trào, trong đầu ong ong.
Ngay sau đó, một bàn tay rất mờ nhạt, rất mơ hồ, nhưng đồng thời cũng có năng lượng nồng đậm, pháp lực cái thế ló ra, chậm chạp mà hữu lực đập xuống chiến trường bên này.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều kinh dị, Hồn Hà chung cực có sinh vật không thể tưởng tượng thức tỉnh à?!
“Đánh lâu như vậy mà còn không xuất hiện, tưởng là chết hết cả rồi. Không ngờ bây giờ lại lộ mặt ra, là giả hay là thật đây?” Mắt của Cửu Đạo Nhất cũng dựng đứng lên.
Hầu Tử vốn đã ngây ngẩn quá nửa, chỉ đang dựa vào bản năng mà săn sóc Tiểu Thánh Viên. Giờ phút này, Hầu Tử đột nhiên cử động, ngẩng phắt đầu lên rồi nắm lấy gậy sắt, vội vàng đi đối đầu với bàn tay lớn kia!
"Hầu Tử, đừng làm loạn, ta còn có hậu chiêu, có lẽ có thể san bằng nơi đây!" Hắc Cẩu kêu to, muốn ngăn cản tàn ảnh Thánh Hoàng.
"Không cần, cuối cùng ta cũng đã bị đánh thức! Chính là đang chờ ngày hôm nay, chờ rất lâu rồi, chỉ chờ để đánh ra đòn mạnh nhất đời này! Chiến một trận thật là đã! Ta là ai? Ta đến từ Đấu Chiến Thánh tộc, sinh ra để chiến, chết cũng muốn chết trong trận đại chiến sau cùng! Chỉ tiếc rằng ta không trọn vẹn, chỉ là một tàn ảnh, nhưng vẫn sẽ dùng hết sức để đánh ra một đòn mạnh nhất!”
Hầu Tử quát, nhanh chân tiến lên, hai tay cầm gậy sắt giơ lên cao cao, sau đó hắn nhảy lên.
Ầm!
Gậy sắt phát sáng, tỏa khắp thiên địa, đứng sừng sững giữa không gian, xuyên qua bầu trời, không gì có thể đỡ nổi nó!
Thánh Viên màu vàng đang bốc cháy, bộc phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó cùng với một tiếng “Ầm ầm”, hai tay cầm gậy sắt đập về phía bàn tay kia.
“Dừng tay, còn chưa cần ngươi ra trận!” Cửu Đạo Nhất quát lên.
"Đây là lựa chọn của ta, vốn dĩ sẽ phải tiêu tán mà, bây giờ trận chiến mạnh nhất phù hợp với thiên tính của ta đã nổ ra. Thiên địa này thật không tự do, một tàn ảnh như ta còn kéo dài hơi tàn làm cái gì? Chiến!"
Tiếng quát thật to vang vọng khắp chư thiên vạn giới!
Một con Thánh Viên khổng lồ, khắp người là bộ lông vàng óng khua cây gậy sắt trong tay, cực điểm thăng hoa, đánh về phía trước!
Một mình hắn nghênh chiến sinh linh không thể tưởng tượng kia.
Ánh sáng chói lòa tột độ chiếu xuống, giữa chư thiên đều là ý chí chiến đấu của Thánh Viên, đều là tiếng hô của hắn.
Hắn là huynh đệ của Thiên Đế, thời trẻ từng sánh vai đi cùng Thiên Đế, không thua kém bao nhiêu. Hắn khổ tu biết bao năm tháng, gần như đã bước lên con đường trở thành Thiên Đế.
Nhưng dù vậy thì cũng làm được gì? Hắn có vô vàn tiếc nuối, hắn không bảo vệ được con mình, không bình định được trận đại loạn, bây giờ hắn chỉ nguyện được chiến một trận cuối cùng!
Trong trạng thái cực điểm thăng hoa, Thánh Viên đốt cháy mọi năng lượng, đánh ra đòn mạnh nhất!
Ầm!
Giờ khắc này, chư thiên đều đang run sợ.
Chân huyết bắn ra, bàn tay lớn kia thế mà bị xé nứt, bị gậy sắt đánh cho phải giơ lên thật cao, sau đó gậy sắt thuận thế đâm thủng cả bàn tay, tựa như một thanh trường mâu tuyệt thế!
Máu rơi xuống, chư thiên chấn động, vạn giới rung chuyển.
Bàn tay khổng lồ nhạt dần, chỉ còn lại một ít vết máu!
Thánh Hoàng đã đánh tan bàn tay khổng lồ kia, chiến tích cỡ này thật quá nghịch thiên!
Ở ngoại giới, tất cả cường giả ngẩn người, thân thể đều không tự chủ được mà run lẩy bẩy.
"Nhìn thấy không, đây là huynh đệ của ta!" Hắc Cẩu khóc kêu to. Nó biết, đến đây là phải vĩnh biệt rồi, không bao giờ gặp lại được nữa.
Sinh vật có hình dạng bàn tay kia có vấn đề, dù bị đánh tan nhưng dù sao nó cũng là tồn tại không thể tưởng tượng, sao có thể chiến thắng nó mà không cần trả giá đắt?
Hầu Tử phai nhạt dần, thân hình tan ra, nứt vỡ, sắp tiêu tan hoàn toàn.
Gậy sắt đâm xuyên bàn tay nên dính đầy máu, bản thân gậy sắt cũng bị ăn mòn và đứt thành từng khúc, sau đó nổ tung!
Hầu Tử lùi lại, dùng hết khí lực cuối cùng của mình để quay người, bước một bước đến thẳng trước mặt con trai mình, cố gắng giữ cho thân thể không nứt vỡ.
Trong những khoảnh khắc cuối cùng, hắn vội vã rót toàn bộ vật chất thần thánh còn sót lại trong cơ thể mình vào cơ thể của Tiểu Thánh Viên.
“Hầu Tử, ngươi ráng chịu đựng đi, ta cứu ngươi!” Hắc Cẩu gào to.
Xác thối cũng hét lên và vọt tới.
"Ta chết, hắn sống!"
Đây là lời nói cuối cùng của tàn ảnh Thánh Hoàng. Hắn nhìn con trai mình, trong lòng đầy kiên định. Đây là lời trăn trối cuối cùng, hắn rót toàn bộ tinh túy còn sót lại vào trong cơ thể Tiểu Thánh Viên, sau đó tan ra và biến mất.
Màn mưa ánh sáng vàng óng đột nhiên… Nổ tung!
"A..." Hắc Cẩu kêu to, mặt đầy nước mắt. Gậy sắt không còn, Hầu Tử biến mất, những tưởng niệm cuối cùng cứ thế tan đi, vĩnh viễn không thấy được nữa.
“Sống đi!” Xác thối gào thét.
Cửu Đạo Nhất cũng lao đến nhưng không thể cứu vãn được gì.
"Thánh Hoàng thúc thúc!" Nam tử đầu trọc khóc lớn, bi thương vô cùng, sau đó lại tiến lên ôm lấy Tiểu Thánh Viên, kêu huynh gọi đệ.
Lê Đà đi đến, đưa vài tấm Tổ Phù Chỉ cho Hắc Cẩu, nói: “Ta chỉ giữ lại một tấm, còn lại đều cho ngươi!”
Sau đó y bổ sung thêm: “Ít quá, không đủ. Chắc phải cần một trăm tấm, thậm chí năm trăm tấm mới được. Để một Thánh Hoàng hùng mạnh đã biến mất, đã không tồn tại và biến thành hư vô hồi sinh trở lại là rất khó!”
"Ta muốn một ngàn tấm!" Hắc Cẩu đột nhiên đứng dậy, túm lấy cánh tay Cửu Đạo Nhất, nói to: "Xem như ta cầu ngươi, người kia còn để lại bao nhiêu ta đều lấy hết, tìm ra toàn bộ!”
Một ngàn tấm?!
Cửu Đạo Nhất không tức giận gì, lão hiểu loại đau đớn thống khổ này. Dù thật sự có được một ngàn tấm thì sao? Chắc cũng không thể cứu Thánh Hoàng được. Hắn đã biến mất, đã thành hư không, không thể xuất hiện lại nữa.
Thế nhưng lão có thể phản bác được ư, có thể nói ra sự thật đẫm máu ấy ư? Có lẽ tạm thời đáp ứng mới là lựa chọn duy nhất.
Một người dù sao cũng nên có hy vọng, nhỡ đâu thật sự có một ngày Thánh Hoàng sẽ lại xuất hiện thì sao?
“Thế gian này có rất nhiều người muốn nhìn thấy tên Hầu Tử kia xuất hiện trở lại.” Cửu Đạo Nhất thở dài.