Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 3062 - Chương 3063: Hồn Ở Nơi Nào (4)

Thánh Khư Chương 3063: Hồn ở nơi nào (4)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Xác thối cũng hét lớn: "Không sai, nơi đây đã xảy ra vấn đề lớn, không thì sinh vật vô thượng của Hồn Hà đã lộ mặt ra từ lâu rồi. Lật tung Hồn Hà, một trận chiến bình loạn, ngay hôm nay!"

Lúc này, gã một tay cầm cuốc, một tay cầm xẻng, đục thủng và đánh nát quái vật với vảy giáp đầy người trước mặt mình. Bị hoàn cảnh của cha con Thánh Viên kính thích, bản thân gã cũng nổi điên.

“Đáng tiếc, hồn của ta thiếu hụt quá nhiều, bây giờ đang trôi ở nơi nào?!” Xác thối có chút không cam lòng.

"Ông đây đánh nổ ngươi!" Một bên khác, Cửu Đạo Nhất với mái tóc xám rối tung đấu với Khổng Tước, máu tươi văng đầy.

Mặc dù con Khổng Tước kia vô cùng kinh khủng, từng con mắt mở ra trên lông đuôi, bắn ra những chùm sáng quỷ dị, ngay cả Cửu Đạo Nhất mà cũng bị thương, có thể thấy được thực lực của nó nghịch thiên cỡ nào. Vậy mà nó vẫn bị Cửu Đạo Nhất đâm giết, đánh nổ.

Cả tấm chắn không lành lặn kia cũng không ngăn cản được, lóe lên rồi bay biến mất.

Đệ đệ ruột của Khổng Tước Hồn Mẫu chết, việc này như gây ra đại họa, càng có nhiều sinh vật Hồn Hà cũng như cường giả xông ra, đông không đếm xuể, trận chiến không hề kết thúc mà càng dữ dội hơn.

"Hôm nay giết cho đã đi!" Cửu Đạo Nhất gào to như đã nhập ma, mang theo thanh trường mâu màu sắc sặc sỡ đã bị gỉ sét, sải bước hướng về phía ách thổ.

"Giết!"

Lúc này, hơi thở của Hắc Cẩu rất dồn dập. Ban nãy nó cũng xông lên, giết một cường giả đỉnh cấp, thế nên bây giờ ngồi xuống há to miệng thở dốc. Quả nhiên là huyết khí không thịnh, cực kỳ suy yếu, nó mệt mỏi vô cùng.

Chỉ có điều, nó vẫn còn đại sát chiêu. Nó là ai chứ? Nó đã nghiên cứu cặn kẽ trận vực, là kẻ đứng đầu trong lĩnh vực này. Mặc dù lúc linh lúc mất linh, nhưng cũng vẫn phân rõ thời điểm!

Ít ra, hiện giờ nó là một kẻ rất đáng tin. Vì đặt rất nhiều tâm sức và nghiêm túc cao độ nên nó đã sớm xếp đặt một trận vực sát phạt trong bóng tối, lúc này bùng nổ.

Nó an vị ở ngay trung tâm trận vực, thét to: “Giết!”

Ngay sau đó, trong tiếng ầm ầm nổ tung không ngừng, Hắc Cẩu không ngừng thúc đẩy. Sinh vật Hồn Hà lũ lượt chết đi, trận vực hệt như một thanh đao từ trên trời giáng xuống, gặt hái tính mạng của đám sinh vật như rơm. Ánh sáng chói mắt xoay tròn trên diện tích lớn, chém tan mọi ngăn cản.

Lúc này, quả nhiên tình trạng của Thánh Hoàng bắt đầu khác lạ, có vẻ dần mất phương hướng, sắp ngây ngẩn trở lại hoặc thậm chí là tiêu tán.

Hắn chỉ tập trung rót cả một thân ánh sáng thần thánh của mình vào trong cơ thể con trai.

Hắc Cẩu có thể nói gì đây, chỉ đành ở cạnh bảo vệ, trơ mắt nhìn và đau đớn thở dốc.

“Ta vốn dĩ đã không còn trên đời nữa, còn đứa bé, sống!” Tàn ảnh Thánh Hoàng mở miệng. Lời này của hắn là đang an ủi Hắc Cẩu, và cũng đang cầu xin nó chăm sóc Tiểu Thánh Viên, có phải không?

“Được!” Dù Hắc Cẩu biết rõ chết là hết, không thể giữ lại gì, thế nhưng nó chỉ có thể trả lời như vậy, không muốn khiến tàn ảnh Thánh Hoàng bi thương.

"Bản hoàng muốn giết toàn bộ các ngươi!"

Lúc này, Hắc Cẩu gầm thét, đứng lên lần nữa, muốn giết đến tận đáy Hồn Hà!

Nó đang kích hoạt chân huyết sau cùng của mình. Mặc dù máu trong cơ thể đã tiêu hao đến mức sắp hết sạch, nhưng ngay cả giọt máu rỉ ra từ vết thương mà nó cũng gom lấy!

Trong thoáng chốc, thân thể nó biến hóa to hơn, thực lực tăng vọt, cao đến không ngờ. Tất cả mọi người đều giật mình.

Con chó này không muốn sống nữa à? Nó đang già dần, cơ thể như cây đèn cạn dầu, dầu hết là đèn tắt, vậy mà cũng dám xem như đang trong trạng thái cường thịnh để chiến đấu?!

Ầm!

Chùm sáng ngập trời, Hắc Cẩu phát cuồng, một móng vuốt vung lên đã chụp chết đám quái vật Hồn Hà đông đúc đối diện. Nó thẳng tiến không lùi, xông pha không ngại, diệt hết kẻ địch.

Trong thoáng chốc, có thể nhìn thấy, ở xung quanh nó có rất nhiều bóng hình hiển hiện. Có con vượn khổng lồ cao như cột chống trời; có cường giả Nhân tộc khí phách không gì sánh nổi, huyết khí ngập trời; có cả Thiên Đế đứng hiên ngang, đỉnh chấn vạn giới; thậm chí có Nữ Đế giáng trần, quét ngang ách thổ Hồn Hà…

Đây đều là người mà nó quan tưởng ra, những cố nhân mà nó nhung nhớ, hoài niệm về thời cùng họ kề vai chiến đấu. Bây giờ, dưới sự dẫn dắt của cảm xúc, nó huyễn hóa ra tất cả mọi người.

Việc này cực kỳ kinh khủng, trong thoáng chốc, nó như lấy được một cuộc đời mới, chân huyết suy yếu chợt phát sáng, lực chiến đấu tăng lên không ngừng!

“Cẩu Tử, ngươi phải sống!" Xác thối quát, lo lắng nó cứ tiêu hao như vậy thì chẳng mấy chốc sẽ chết.

“Những người từng là cố nhân của ta, hồn các ngươi nơi đâu?!” Hắc Cẩu gầm nhẹ, mang theo Đế Chung sải bước tiến lên, cứ thế xông pha không sợ chết.

Tiếng chuông nổ tung, trong nháy mắt chấn động thế gian, đánh xuyên qua mọi ngăn cản phía trước. Đại quân vô biên như những sinh vật làm bằng giấy, bay tán loạn, đốt cháy thành tro.

"Sư bá, ta tới rồi, ta còn sống!"

Một người đầu trọc xuất hiện, xông đến nơi đây, bẩn thỉu vô cùng, quần áo tả tơi, thân thể hơi tổn hại, chắc chắn vì ngày xưa vấp phải dư âm của thuật pháp do sinh linh vô thượng bố trí, nên thương tật này khó mà lành hẳn được.

"Là ngươi... Tốt! Tốt! Tốt!" Hắc Cẩu cùng xác thối đều kinh ngạc, vui mừng và kích động. Được gặp lại một cố nhân còn sống, không tin tức nào tốt hơn tin này, trong lòng lập tức ấm áp hơn hẳn, ngập tràn niềm vui sướng vô tận.

“Còn sống là tốt rồi!” Hắc Cẩu nói.

“Ta ở cách xa quá, phải vượt qua hết trọng thiên này đến trọng thiên khác để chạy đến, may mà cuối cùng không trễ!” Sau khi đầu trọc đến nơi, y cũng không nói nhảm nhiều mà trực tiếp đại khai sát giới.

Y quát: “Mặc dù ông đây luôn từ bi, nhưng cũng chia ra đối tượng là ai. Hôm nay chủ yếu là sát phạt! Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành đại ma, giết!"

Vô số cánh hoa bay múa, nở rộ xung quanh y, sau đó tất cả đều hóa thành dáng vẻ của y, cùng đánh thẳng về phía trước, đại sát tứ phương!

Hắc Cẩu vừa khóc vừa cười, đồng thời cũng xúc động vô cùng. Cuối cùng đã có người sống xuất hiện, còn có ai trở về được nữa không?

“Còn ai nữa không?” Hắc Cẩu hỏi, giọng đầy mong chờ.

“Chắc là không.” Nam tử đầu trọc nhẹ giọng đáp lại, rất trầm thấp, rất buồn khổ, sau đó toàn bộ bộc phát thành một chữ: "Giết!"

Ở đằng xa, Lê Đà xuất quỷ nhập thần, xử lý một vài sinh vật Hồn Hà cực kỳ hùng mạnh, đồng thời cũng thầm giúp đỡ những người phe mình, hạ độc thủ với kẻ địch.

“Khốn nạn!” Một cường giả bên phía Hồn Hà giận dữ thốt lên.

Bình Luận (0)
Comment