Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cuối Hồn Hà, sâu trong chung cực Ách Thổ, đồng tử của sinh vật Vô Thượng co rút lại, hắn ta cũng không cảm thấy tức giận, tình cảm sinh vật bình thường sớm đã không tồn tại trên người hắn ta, hiện tại chỉ hiện lên sự sắc bén.
Vô Thượng không thể lui, chỉ có thể chiến!
Ầm ầm!
Lúc này, hắn ta muốn xuất động, nơi cuối Hồn Hà nhất thời muốn nổ tung.
Diện tích lớn sinh cơ nồng đậm tản ra không gian, nơi đó là nơi dưỡng thương của sinh vật Vô Thượng, hiện tại tản ra từng chút khí tức đặc thù.
Đây đều là tinh túy chí cao mà Hồn Hà thai nghén ra, thuộc loại vật chất kỳ trân khó tìm trên đời, ngoại giới không thể nhìn thấy được.
Hiện tại lại hiện ra từng sợi từng sợi làm cho người ta cảm thấy thiên địa bền chặt, phảng phất giống như sự vĩnh cửu, có thể tồn tại lâu dài, từ nay về sau nhất định sẽ lưu danh mãi,
Ở nơi đó, có một đạo thân ảnh khủng bố dần dần hiện lên, sinh vật Vô Thượng muốn lộ ra chân thân!
Tuy nhiên hắn ta cũng phải trả giá rất lớn, con ngươi duy nhất lạnh như băng rõ ràng có thể thấy được đang chảy máu.
Đại chiến ngày xưa đối với hắn tạo thành thương tổn trí mạng, vốn dĩ loại sinh vật này trong một ý niệm liền có thể ảnh hưởng đến chư thiên hưng suy thay đổi, chân thân không thể xóa nhòa.
Nhưng bây giờ, ánh sáng trôi qua, năm tháng trôi qua, vết thương của hắn ta vẫn còn chưa lành.
Thân ảnh xuất hiện thật là đáng kinh ngạc, một bộ phận là hình người, một bộ phận là hung cầm, chen chúc và đè nát đại vũ trụ, làm cho người ta hít thở không thông!
Ngoại giới, rất nhiều cường giả đều sinh ra cảm giác, thậm chí có thể nhìn thấy đường nét đại thể của sinh vật khủng bố trong đó, nhất thời run rẩy.
Rất nhiều giới vực đều đang nứt ra, chư thiên tựa hồ đều muốn rơi xuống.
Điều này thực sự khủng khiếp!
“Xuống tay với hắn ta trước đi.” Cửu Đạo Nhất hô to.
Ngươi nghĩ ta không muốn à? Sở Phong bi phẫn, nhân dịp này, nếu có thực lực, hắn đã sớm đánh một cái rồi.
Nhưng hiện tại hắn có thể làm gì? Vẫn là giữ nguyên tư thế, chắp tay sau lưng, đứng ở nơi đó ngắm hoa nở rộ, ngắm mây cuốn thư giãn.
Lúc này đây, sinh vật Vô Thượng thật sự bị chọc giận, mặc dù trước đó nội tâm nó đã bình thản hơn, sớm đã loại bỏ đi những cảm xúc hỉ nộ ái ố nhưng hiện tại hắn ta vẫn không thể chịu nổi.
Trong sương mù dày đặc kia có thân ảnh chắp tay mà đứng, thật không coi hắn ta ra gì, đến bây giờ vẫn không thèm để ý tới hắn, kiêu ngạo và tự phụ đến mức nào chứ?!
“Ầm.”
Sinh vật Vô Thượng đập nhẹ một tiếng, chân thân động, cả vụ trụ Hắc Ám ầm ầm rung động, vạn giới đều giống như muốn nổ tung, vô số đạo tổ phục thi ở dưới chân hắn ta chiếu rọi chư thiên.
Rào!
Đột nhiên rào một tiếng giống như thác lũ, một khối năng lượng màu trắng từ sâu trong chung cực hiện ra, hướng về phía Sở Phong mà lao tới.
Sinh cơ nồng đậm rất dễ để người khác nhận ra đó là tinh túy Vô Thượng của Hồn Hà!
Tất cả mọi người đều sợ tới ngây người, trong sương mù, bóng dáng đó chắp hai tay sau lưng nhìn lên trời quá mức thản nhiên. Đây là đang muốn dưỡng thần trước khi chiến đấu với sinh vật Vô Thượng ư?
Nhất thời ở cuối Hồn Hà, một lượng lớn sinh vật đều khiếp sợ, bọn họ giống như đang cố gắng để có thể cảm nhận rõ ràng được tinh túy Vô Thượng trong hồn vật chất bị thôn phệ.
Sở Phong ngẩn người, hoa văn màu vàng dưới chân hắn giống như thao túng, giống như đang không ngừng nuốt lấy vật chất kỳ trân đặc thù sâu trong Ách Thổ.
“Cái thế vô song!”
Phía sau, nam tử đầu trọc hô to, tuy rằng còn chưa khai chiến nhưng hắn lại cảm thấy máu của mình lạnh đi nhiều năm giờ lại trở nên nóng bỏng, đạt tới cảnh giới cao nhất.
Thâm tâm của hắn ta kích động, cảnh cũ ngày xưa tái hiện, Thiên Đế trở về, hôm nay muốn lật đổ Hồn Hà sao? Chỉ có vài từ - chiến tranh nổ ra rồi!
Hồn vật chất tinh túy ào ào chìm vào trong hoa văn màu vàng, nhanh chóng biến mất.
Sở Phong rốt cục biết đến tột cùng là ai làm, hắn thấy được thủ phạm rồi!
Hắn sớm đã có suy đoán, kết quả rốt cục cũng được chứng thực, là thứ này dẫn dắt hắn tới Hồn Hà, chạy tới nơi này hấp thu hồn vật chất của tinh túy Vô Thượng?
Không đúng, rất nhanh, hắn lại phát hiện ra điều dị thường, trong bình đá có thứ gì đó cũng đang hấp thu vật chất kỳ trân Hồn Hà, phát sinh biến hóa mỏng như tơ tằm.
Phải... Là một hạt giống!
Cũng không phải là cái từng sinh rễ nảy mầm trước đó, mà là cái mới.
Lúc trước lấy được, trong bình đá có tổng cộng ba hạt giống.
Một hạt bình thường, có thể nở hoa và kết quả.
Một viên khô đen khác, có chút biến dạng, không có khả năng phát triển.
Hạt còn lại có màu nâu tím, giống như bị đè bẹp.
Hai hạt giống sau nhiều năm như vậy vẫnkhông có bất kỳ động tĩnh gì.
Sở Phong dùng hết biện pháp cũng không thấy chúng nó phát sinh chút biến hóa nào.
Cả hai hạt đều rất đặc thù, năm đó trải qua Luân Hồi, lén lút đến dương gian, thân thể Sở Phong đều tứ phân ngũ liệt, nhưng hạt giống khi bị Luân Hồi nghiền ép lại chưa từng bị hao tổn chút nào.
Hôm nay, hạt giống đen nhánh khô cằn kia vậy mà có thể hấp thu hồn vật chất Vô Thượng, nó phồng lên một chút, không còn khô khốc, cũng có vài phần căng tròn.
Hạt giống đã hồi sinh ư?
Sở Phong yên lặng quan sát bình đá cùng hạt giống trong cơ thể, quả thực không thể tin được, trong đó một hạt giống tử khí nặng nề lại tỏa ra một chút sinh cơ.
Bây giờ hắn lại phải nghi ngờ, làm sao hắn được đưa tới nơi đây? Do kết trận màu vàng hay do lớp sương mù kia.
Mặc kệ nói như thế nào thì cả chiếc bình đá và hạt giống đều có cổ quái, đoán không ra được.
Tất cả những chuyện này đều phát sinh trong điện quang thạch hỏa, không cho phép Sở Phong suy nghĩ nhiều.
Lúc này, sinh vật Vô Thượng bắt đầu trở nên tức giận!
Cướp đoạt trắng trợn ngay trong hang ổ của hắn, và ở trước mặt hắn ư? Đúng là không thể nhịn xuống được!
Nhất là bây giờ, hắn ta đã ra tag nhưng thân ảnh trong sương mù kia còn đang cướp bóc không kiêng nể gì, vẫn tiếp tục trộm vật chất dưỡng thương của hắn ta từ chung cực.
Đáng giận nhất chính là đạo thân ảnh trong sương mù kia còn đang chắp hai tay sau lưng, vẫn nhìn lên trời như trước.
Điều này thật sự làm cho người ta có chút chịu không nổi, hợp tình hợp lý đạo liệt hồn vật chất Vô Thượng, vậy àm còn không để ý hắn ta như vậy? Đúng là bất hợp lý.
Đổi lại tính tình nóng nảy này thì đúng là phỏng chừng đã tức tới mức muốn nổ phổi nổ tim!
Hắn ta không ẩn nhẫn nữa, thật sự chịu đủ rồi!