Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khi nghĩ đến những điều này, sương mù dày đặc xung quanh Sở Phong càng dày đặc, thân thể yên tĩnh như thần sơn thời tiền sử, hắn đứng bất động.
Hắn vẫn tiếp tục chăm chú nhìn đôi mắt chảy máu của Hồn Hà, rất muốn nói ngươi đã chảy máu thay nước mắt rồi mà còn giả bộ sói đuôi lớn gì nữa, có chuyện thì mau nói đi
Sự yên tĩnh bị phá vỡ, Cẩu Hoàng vô cùng kích động, vui sướng, nó thật sự nhịn không được ở phía sau gâu rống to một tiếng, cũng khinh bỉ bá chủ Hồn Hà.
Nó cảm thấy triệu hoán thành công, nhân dịp này nó trở nên vô cùng đắc ý thể hiện, nhịn nhiều năm như vậy, làm sao có thể không phun ra một hơi khoái chí chứ?
Đám người xác thối, nam tử kia cũng đều có ý chí chiến đấu cao ngất, dù sao thấy vậy thì tinh thần chiến đấu cũng tăng lên.
Sở Phong muốn khóc, các ngươi có thể làm cho ta bớt lo một chút được không?
Nhìn tư thế này, đây là muốn ép hắn đánh nhau với Vô Thượng, hắn rất muốn kêu to như vậy thì quá hố hắn rồi, hắn sẽ bị một chưởng đánh thành bụi mịn!
Tất cả mấy người này đều là điểm yếu chí mạng! Sở Phong hối hận tới mức xanh cả ruột, thầm trách mình tại sao lại tới nơi này, ai đưa hắn tới đây chứ? Tất cả đều là những cái hố lớn!
“Hừ!”
Cuối Hồn Hà, sâu trong Ách Thổ, có nguyên sinh vật cường vô cùng bất mãn, thay Vô Thượng trợ uy, vì Vô Thượng minh bất bình, đang khiêu chiến với đám Cẩu Hoàng, Cửu Đạo Nhất.
Cho dù là con mắt to lớn kia cũng dần dần lạnh lùng, lần thứ hai phát ra hàn quang vô tình.
"Người trong truyền thuyết đây ư?" Chủ nhân của đôi mắt mở miệng!
Hắn ta nghi hoặc, người kia sớm đã biến mất không biết bao nhiêu năm tháng, có thể nói là không còn liên lạc gì với chư thiên, lẽ ra không thể trở về mới đúng.
Khi nghĩ đến những điều này, sâu trong đáy lòng hắn ta lại thở dài một hơi.
Dù là Thiên Đế ngày xưa được Cẩu Hoàng đi theo thì cũng không nên xuất hiện mới đúng! Hắn ta nghi ngờ trong quan tài đồng thần bí kia, đang cách ly với thế giới bên ngoài, trước mắt không ai có thể tìm được Thiên Đế.
Thế nhưng thân ảnh mơ hồ phía trước nếu có lừa gạt thì sao có thể có khí tức khiếp người như vậy, thâm sâu không lường được, ngay cả hắn ta cũng nhìn không thấu.
Nhất là làn sương mù kia dị thường cổ quái, cho dù là hắn ta ở cấp bậc sinh linh cũng nhìn không xuyên được, cho nên vị Vô Thượng này trong lòng bỗng nảy sinh chút nghi ngờ.
"Thực sự là giáng xuống ư?" Sinh vật Vô Thượng lại mở miệng.
Hiện trường im lặng, không ai trả lời.
Ta sẽ không nói chuyện, ta chỉ nhìn ngươi trong im lặng như vậy thôi. Sở Phong duy trì tư thái ban đầu, không có động tĩnh gì.
Thái Nhất, Võ Hoàng và mọi người đều cảm thấy vị này quá trầm ổn, thong dong tự nhiên, ngay cả Vô Thượng hỏi cũng khinh thường không đáp lời.
Loại phong thái này, có ai có thể sánh vai được chứ!?
Đứng trong Hồn Hà mà không để ý sinh vật Vô Thượng trong Ách Thổ, quả thực làm cho người phía sau kích động, nhiệt huyết dâng trào, đều hận không thể cùng nhau hô to.
Chung cực, rất nhiều sinh vật Hồn Hà cảm thấy kinh hãi, vị kia quá đáng sợ, vậy mà cũng không để ý tới Vô Thượng chi chủ của bọn họ, toàn bộ quá trình đều bày ra vẻ coi thường.
Điều này làm cho bọn họ sinh ra một cỗ cảm giác không ổn, hôm nay Hồn Hà sẽ không có đại nạn chứ?
Trong mắt chúng cường sinh vật tại Hồn Hà, người kia tựa như một ngọn núi bất hủ, ngang dọc đứng sừng sững ở đây.
Hắn đang bức bách, chẳng lẽ muốn một mình trấn áp Hồn Hà?!
Cả mi tâm Sở Phong đều đang co giật, các ngươi đây là thái đôn gì đó? Bất kể là quái vật chết tiệt đối diện hay là hữu quân phía sau, các ngươi thành tâm muốn giết chết ta chứ? Không thấy hàn quang toát ra từ tròng mắt to kia như muốn cắt đứt đại đạo, nhịn không được sắp động thủ rồi!
Nhưng hắn có thể làm gì? Quên đi, hắn vẫn... Vẫn như cũ, vẫn là duy trì loại tư thái hờ hững này đi!
Hắn nhìn xuống Hồn Hà, cứ như vậy yên lặng nhìn, ta chính là không muốn nói lời nào đó!
Trong Ách Thổ, sát ý Liệt Tinh Hải của sinh vật Vô Thượng!
Hắn ta là ai chứ? Vạn giới cộng tôn Vô Thượng, chư thiên bởi vì hắn ta mà sợ hãi, nhưng hiện giờ lại hoàn toàn bị người ta không để ý.
Ngay cả trước khi thành đạo hắn ta cũng có kiêu ngạo của mình chứ còn chưa kể tới hiện tại.
Sương đen cuồn cuộn, nhấn chìm Ách Thổ.
Cuối cùng là một vũ trụ rộng lớn vô tận, đôi mắt treo ở chính giữa khoảng không, bóng tối vô biên bao trùm nó, có vẻ khủng bố dị thường.
Trong lúc nhất thời, khí tức quỷ dị phảng phất khắp thiên địa!
“Cẩn thận, đừng để đám sương đen đó ăn mòn!” Xác thối quát, nhắc nhở người bên cạnh, hắn ta trở thành bộ dáng này chính là năm đó bị các loại sương mù ô nhiễm ăn mòn gây ra.
Nếu không phải bản thân hắn ta đủ nghịch thiên, đổi lại là một người khác khẳng định là đã sớm hồn tiêu phách tán rồi.
"Không sợ, làn sương đen đó không xuyên qua được." Cẩu Hoàng bình tĩnh, nó cảm thấy thân ảnh kia đáng tin cậy hơn Cửu Đạo một vạn lần, căn bản không cần lo lắng.
Sở Phong rốt cục cũng động, ngửa mặt lên nhìn lên trời, muốn thở dài một tiếng, đây là muốn bị ăn mòn mà chết sao?
Tuy nhiên, trong mắt người khác, loại "tư cách" này quả nhiên là cao cao tại thượng vô song.
Hắn đang làm gì vậy? Đối mặt với sát ý Vô Thượng, hắn hoàn toàn không để ý, tình nguyện ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Chủ nhân của Sở nghiên cứu Hắc Huyết khó có thể tự kiềm mình, run giọng nói: "Quả nhiên là... Khí tức lục hợp bát hoang, khí phách, chấn cổ bộc kim không ai địch lại! ”
Ta chuồn đi đây… Lão già đang nói về cái gì vậy? Sợ ta chết không đủ nhanh ư! Sở Phong thật sự muốn đâm chết lão ta.
Lúc này dị tượng kinh thiên, vô lượng hắc vụ sôi trào bộc phát khắp tứ phía, ăn mòn đại giới bên ngoài, trời đất xuất hiện những lỗ thủng lớn, tất cả dường như đều xảy ra vấn đề cùng một lúc.
Nhưng mà, khi tất cả màn sương đen tràn tới, vừa tiếp cận Sở Phong không xa, kim sắc văn lạc lan tràn dưới chân hắn đều chống đỡ hết thảy.
Tiếp theo trong tiếng rầm rầm, những mảnh sương mù đó bốc hơi, sau đó linh khí mờ mịt, tiếp theo khí tức thánh khiết tràn ngập xung quanh.
“Đây mới là thủ đoạn Vô Thượng, thân như chuông hồng, điêu đãng vạn cổ, tẩy lễ chư thiên!” Ai đó hét lên.
Sở Phong tiếp nhận lời khen lần này, trong lòng... Rất an ủi!
Hóa ra ta mạnh mẽ như vậy sao? Hắn phiêu phiêu nghĩ ngợi, ta cứ đứng ngang trời ở đây, để cho ngươi ăn mòn thì thế nào? Ta chính là người vạn pháp bất xâm!
Sau đó hắn không nói lời nào, chắp hai tay, cứ như vậy yên lặng nhìn trời cao.
Đôi mắt kia, ta không nhìn rõ ngươi.