Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một đạo thân ảnh xuất hiện từ vạn cổ thanh thiên.
Trời đất yên tĩnh không còn một chút tiếng động nào nữa.
Trong một thời gian dài, mọi người đều không ai có thể lấy lại tinh thần.
Đám thi thể toàn thân đều phát run, thiếu chút nữa liền xông tới, nhưng mà lại cố khắc chế tâm tình xúc động của mình.
Nam tử đứng đó dù không nói gì, quần áo có phần cũ kỹ cổ xưa nhưng một thân đại đạo thương thực tế do nội tâm phấn chấn và kích động khó có thể nói thành lời nên hình ảnh trước mắt bọn họ là vị đó đang run lên từng chặp.
Ánh mắt Lê Đà sâu kín, nhìn chằm chằm bóng lưng kia, không thể bình tĩnh nổi.
Ánh mắt xanh mướt của Võ Hoàng đã sớm thẳng tắp nhìn!
Chủ nhân Sở nghiên cứu Hắc Huyết trưng ra biểu tình ngốc trệ, hoàn toàn trợn tròn mắt. Hắn ta cứng đờ tại chỗ cũng không động đậy được, hôm nay hắn ta thấy được cái gì? Sự trở lại của huyền thoại đó!
Hồn Hà chung cực, sinh vật quỷ dị vô số, hiện tại ai nấy đều nơm nớp lo sợ, cảm giác sợ hãi khiến bọn họ ý thức được rất có thể sẽ có chuyện lớn xảy ra!
Bởi vì cách đây không lâu bọn họ đều nhìn thấy, Hắc Cẩu kia và một lão già đang cầu nguyện, đang kêu gọi ai đó trở về, hiện tại... Đã thành công rồi!
Không thể nghi ngờ, trong nhận thức của bọn họ, đây chính là cái vị chí cường sinh linh đó!
Sâu trong chung cực Hồn Hà, nơi đó là một mảnh thê lương, u tĩnh, con ngươi đáng sợ kia vẫn chưa biến mất.
Vẫn treo lơ lửng trong vũ trụ Hắc Ám.
Nó rất lớn, phải gọi là cực kỳ lớn, còn lớn hơn nhiều lần so với tinh cầu.
Một luồng máu từ nhãn cầu chảy xuống, trong bóng đêm có vẻ rất thê lương, cũng rất khủng bố.
Nó không còn thịnh khí lăng nhân nữa mà đang quan sát, đang nhìn kỹ, nhìn chằm chằm bóng dáng mông lung xa xa kia, trong lòng nặng nề, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Trong lúc nhất thời, hắn ta lại không lên tiếng.
Cách đây không lâu, hắn ta không đem thiên hạ sinh linh để vào mắt, là một kẻ lãnh khốc, vô tình, coi địch nhân của thiên hạ là con kiến hôi.
Cho dù có người đánh tới Hồn Hà thì sao? Hắn ta cũng không quan tâm.
Nhưng bây giờ thì khác!
Hắn ta có tự tin đến đâu thì cũng phải xem ai vừa mới tới đây!
Hắn ta không cách nào tiếp tục bày ra vẻ hờ hững, không cách nào tỏ vẻ bình tĩnh được thêm nữa. Lúc này sâu trong đáy mắt hiện lên đại giới tiêu vong, Tinh Hà dập tắt, chư thiên đang dần xuất hiện.
Hắn ta nghiêm trận chờ đợi, có vẻ như đang điều động lực lượng Vô Thượng của bản thân!
Như lâm vào đại địch, như hãm xuống vực sâu, sinh vật Vô Thượng cuối cùng của Hồn Hà lại ngưng trọng như thế, không dám có chút lơi lỏng, giằng co với đạo thân ảnh kia.
Nhưng dù sao đi nữa, hắn ta cũng không thể lùi bước.
Hắn ta là ai, không phải là được tôn vinh là Vô Thượng ư? Làm sao có thể bởi vì một đạo thân ảnh hàng lâm mà hắn ta lại phải e dè chứ!
Đến cấp bậc này dù sao hắn cũng nên cẩn thận hơn trước nhưng tuyệt đối sẽ không yếu đuối, sẽ không thừa nhận mình không bằng người, đây là khí chất bẩm sinh của cường giả Vô Thượng.
Trong lúc nhất thời, không khí bên Hồn Hà trở nên vô cùng đáng sợ.
Tất cả mọi người không lên tiếng, không ai phá vỡ sự yên tĩnh này.
Sát khí tràn ngập, vạn vật điêu linh.
Không ai mở miệng khiến bầu không khí trở nên áp bức nặng nề, áp lực đến cực điểm gần như làm cho người ta hít thở không khí!
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bóng dáng mơ hồ trong sương mù dày đặc.
Hắn là ai? Sở Phong!
Hắn thật sự là bị động rồi đi tới nơi này, trước đó dưới chân được kết thành những đại đạo đan xen, hắn không tự chủ được cất bước đi vào, kết quả liền đột ngột đi tới nơi này.
Bên cạnh Cẩu Hoàng rốt cục có người không nhịn được, kêu to một tiếng.
"Ta… Thiên Đế đang ở đây! ”
Ta cũng muốn đi. Sở Phong có chút muộn chạy khỏi đây, hắn ta nói gì Sở Phong không hiểu, đừng làm hại hắn là được.
Thiên Đế là ai? Hắn ta muốn đánh hắn hả? Ta chỉ… đi ngang qua thôi mà.
Tất cả đều thấy hắn ư? Hắn đâu có biết Thiên Đế đâu. Sắc mặt Sở Phong thật muốn tái xanh vì sợ, luôn cảm thấy có điêu dân muốn hại hắn.
Nhưng mà sắc mặt hắn lại không thể thay đổi được, cố gắng dùng nghị lực khắc chế, để cho mình bất động như núi, vững như bàn thạch.
Cuối cùng cũng có người im lặng, có người xúc động mở miệng, bầu không khí căng thẳng, không ai muốn phá vỡ sự yên tĩnh đặc biệt này một lần nữa.
Hiện tại một đám người đều đang nhìn Sở Phong.
Mấy người đang nhìn cái gì vậy? Ta đây bị lạc tới thôi! Hắn rất muốn nói điều đó với đám người ở đây.
Mấy người chưa từng thấy ai đi sai đường sao? Tất cả đều nhìn chằm chằm vào ta làm cái gì vậy!
Trong lòng hắn phẫn uổng, cảm giác sắp bị hãm chết ở chỗ này rồi.
Nhưng mà, hắn lại không thể mở miệng giải thích, còn phải cố gắng giữ được im lặng.
Hắn đã cảm giác được tình huống nơi này, phía sau một đám người cũng không có sát ý, thậm chí có thể nói ánh mắt bọn họ nóng rực, đều đang nhìn chằm chằm hắn.
Trong đó bao gồm cả Hắc Cẩu, lão gia nhân kia và những người khá quen mặt kia.
Phía trước nơi đó càng thêm khủng bố, một con ngươi lớn đến vô biên phảng phất che lấp cả cả Hắc Ám Vũ Trụ, trông lạnh lẽo vô cùng.
Sở Phong đến làm cho Vô Thượng Sinh Linh sâu trong Hồn Hà kiêng kỵ không thôi, đến bây giờ cũng không dám mở miệng nói chuyện, song phương trận doanh có thể nói là khẩn trương đến cực hạn.
Sự xuất hiện của một người đàn ông đã thay đổi hoàn toàn tình hình.
Nhưng mà, Sở Phong không hề có loại giác ngộ này.
Hắn nhìn vào đôi mắt đó và cảm thấy mình đã là mục tiêu bị nó nhắm sẵn rồi, hắn đang nhìn chằm chằm vào ai chứ? Đủ rồi, trừng mắt nhìn ta không dứt, đáng đời mắt ngươi bị chảy máu!
Đứng ở chỗ này một lát, hắn tự nhiên hiểu rõ ràng hơn tình huống của hai đại trận doanh, cũng hiểu được tình cảnh nguy hiểm của bản thân.
Nếu biểu hiện không tốt, hắn sẽ cùng Vô Thượng sinh vật giao thủ, sinh tử đại quyết đấu!
Nhưng mà hắn có đối phó với tiền bối Vô Thượng sao?
Nếu thật sự muốn động thủ, bị bàn tay to của sinh vật cấp bậc kia đập ở trên người, ngay cả thịt nhão cũng không giữ lại được, phỏng chừng cái gì cũng không còn.
Khi nghĩ đến những điều này, Sở Phong lại tiếp tục cố gắng trấn an để mình ổn định tâm lý.
Hắn quyết định không nói chuyện, im lặng là vàng.
Bởi vì một khi cùng mấy sinh vật Vô Thượng này nói chuyện thì nhất định sẽ nói nhiều sai nhiều, hắn chỉ cần bảo trì phong phạm cao thủ là đủ rồi!
Huống hồ, hắn cho rằng " tư cách" của mình phải cao hơn, nhất định không thể mở miệng trước đám người trong Hồn Hà, cường giả không phải đều là những người lên tiếng cuối cùng sao?