Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cuối cùng Sở Phong cũng rót hồn nhục vào giữa xương cốt cùng tạng phủ của mình, cũng sắp xếp xong kim sắc phù văn, quanh thân hắn là một mảnh hỗn độn, khí tức lưu chuyển thần bí tới mức không thể dò được!
Trong lúc nhất thời hắn rõ ràng đã đứng sững ra tại chỗ, nhưng lại giống như biến mất rồi, rất khó có thể cảm nhận được.
“Ta là Thiên Đế, độc lập đại đạo trên đầu!” Sở Phong lại mở miệng, lúc này đây hắn cảm thấy mình cũng có chút "bộ dáng" của tiên cổ.
Hắn cân nhắc có lẽ còn thiếu chút nữa, sau đó hắn liền liều mạng bắt đầu hành động.
Hắn đem hồn nhục đánh vào Hồn Quang của bản thân, bắt đầu thiêu nóng chảy và sắp xếp tạo thành những ký hiệu vô thượng, chiếu rọi trong toàn bộ linh hồn.
Từ giờ khắc này trở đi, hắn hoàn toàn có loại cảm giác thoát ly khỏi thế gian, loại thể ngộ này rất phiêu diêu, rất cổ quái, cũng rất kinh người, làm cho chính hắn đều có loại ảo giác rằng hắn rất mạnh!
Hiện tại, hồn nhục dung hợp vào hồn quang, tản ra giữa huyết nhục cốt cách, làm cho hắn không giống như mình khi trước nữa!
“Không phải hồn nhục thì nên dùng như vậy chứ?" Sở Phong nghiêm túc hoài nghi.
Đáng tiếc lão Cổ cũng không biết năm đó Lê Đà tìm thứ này muốn làm cái gì, chỉ là rõ ràng thứ này giá trị quá cao, không thể tưởng tượng được.
"Ta dùng như vậy rốt cuộc là tốt hay xấu?" Sở Phong nhíu mày.
"Mặc kệ, sau khi chuyện này xảy ra, nếu ta còn có thể sống sót, đến lúc đó nếu như không thích hợp thì ta lại đào ra là được." Sở Phong cân nhắc.
Hắn ngẩng đầu bỗng dưng phát hiện, đã có thể nhìn thấy những sự kinh khủng kia, hồn quang động bị nghiền nát không ngừng bốc lên hỗn độn khí ra bên ngoài, một cỗ năng lượng đáng sợ đang tản mát.
Nếu tùy tiện xông qua phỏng chừng đại năng lực đều khiến thân thể sụp đổ, hồn quang vĩnh diệt!
Dưới chân Sở Phong, loại văn chương màu vàng thần bí này lan tràn, đan xen, xây dựng ra một con đại đạo khang trang, thông thẳng tới phía trước Hồn Hà, tất cả năng lượng và khí tức hỗn độn khi gặp phải con đường này đều tự động tản ra.
Đây là điển hình của sự biểu thị vạn pháp bất xâm nhập!
“Có chút quỷ dị, rất tà ma!” Đồng tử Sở Phong co rút lại.
Hắn điều chỉnh tâm tình, không hề suy nghĩ lung tung nữa, lập tức đến nơi đó, hắn nhất định phải có loại khí độ này mới được.
Sau một khắc, hắn buông thõng hai tay, bễ nghễ thiên hạ, ngạo thế mà đi.
Loại trạng thái này hắn không phải chưa từng có, năm đó ở tiểu âm gian cũng từng đánh khắp bốn phương không có đối thủ.
Đương nhiên hiện tại còn phải giả vờ thâm sâu hơn mới được, càng thêm không thể phỏng đoán.
“Ta là Vô Thượng Sở Chung Cực, ta là Thiên Đế vô địch!” Trong lòng Sở Phong lúc nào cũng nhắc nhở chính mình.
Nhưng mà nhìn con đường dưới chân, hắn vẫn có chút cảm giác thần du thái hư, đây rốt cuộc là được hình thành như thế nào?
Trong lúc hoảng hốt giống như là có năng lượng nào đó từ trên người hắn trút xuống xây nên con đường này, chẳng lẽ bản thân hắnthật đúng là có bí ẩn gì sao?!
Không đúng, Sở Phong lắc đầu, hắn chính là hắn, không phải bất luận kẻ nào!
Sau đó hắn suy nghĩ một hồi, có thể có ngoài ý muốn, cũng chỉ có mấy món đồ vật, bình đá, ba hạt giống, còn có thể có cái gì?!
Hay là nói âm thầm có người khác đang dẫn dắt hắn tới nơi này?
Sở Phong đến đi vào thông đạo thần bí kia, lại nhìn thấy Hồn Hà, cũng thấy được cửa ở cuối Hồn Hà!
Hắn không nói gì, dưới chân đại đạo văn mạch đan xen, chỉ thẳng cửa sau, hắn không có lựa chọn, tới thì cũng đã tới rồi, vậy thì xông vào thế giới sau khi cánh cửa đó thôi.
Lúc này, trước Hồn Hà chung cực, khí tức khủng bố vô biên, vô cùng kinh người.
Tam Chung quét ngang, lần này không phải là hình thái thiên đao, mà là gợn sóng chân chính quét ngang mọi thứ, quá kinh người, còn có mâu phong kia tuyệt thế vô cùng, xuyên thủng hết thảy ngăn cản.
“Bổn hoàng không tin tà, muốn nghịch thiên!” Cẩu Hoàng rống to, toàn thân trên dưới đều là máu, cho dù bản thân khô héo cũng đang thúc dục huyết khí cuối cùng thiêu đốt, muốn giết chết sinh vật vô thượng kia.
“Hắn quả nhiên xảy ra vấn đề, bằng không sẽ không như thế, đã sớm ra tay tiêu diệt hết thảy rồi!” Cửu Đạo Nhất cũng rống to, toàn thân đầy máu.
Ở Chung Cực, cuối Hắc Am vô tận, con ngươi kia mở ra, cư nhiên có máu chảy xuống, là vừa rồi Đế Chung trùng kích.
Cái này quả thực rất khủng bố, vết thương cũ của sinh vật vô thượng kia đột nhiên phát tác, có máu nhỏ xuống, chư thiên giống như đang nổ vang, có thiên vực đang nứt nẻ, cực kỳ kinh người!
Cẩu Hoàng liều mạng, lần thứ hai quan sát Thiên Đế, thúc dục Đại Chung, nói: "Ngươi còn ở đây sao, trở về đi, bổn hoàng gặp nạn, hàng lâm đi! Đánh bạo Hồn Hà! San bằng những thứ này đi!”
Cửu Đạo Nhất đã học được loại quan niệm đặc thù này, Huyết Tế chiến mâu kêu gọi người trong truyền thuyết kia, ở trong lòng không ngừng cầu nguyện mời hắn trở về.
“Con kiến hôi, gọi được ai chứ, để xem ai dám hàng lâm?!"
Hồn Hà chung cực, vô thượng sinh linh kia lãnh khốc vô cùng, vô tình mà đạm mạc, tựa như ngồi xếp bằng trước mặt Khai Thiên Tích Địa, nhìn xuống một đám kiến hôi.
Nhưng mà lời nói của hắn vừa dứt, vô thanh vô tức trước Hồn Hà có thêm một người, trước đó tất cả mọi người đều không có cảm ứng được, hắn như một mảnh mơ hồ, bị sương mù bao vây.
"Ta... Gâu!”Cẩu Hoàng thiếu chút nữa đặt mông ngồi trên mặt đất.
“Thật sự là có người hàng lâm?!" Chủ nhân của Sở nghiên cứu Hắc Huyết thực sự kinh ngạc. Sâu trong chung cực Hồn Hà, thoáng cái không còn thanh âm!
Người kia rất mơ hồ chắp hai ta bình tĩnh nhìn cuối Ách Thổ tối tăm nhất, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang chảy máu kia.
Không ai có thể tưởng tượng được sẽ có một người thực sự yên lặng rồi xuất hiện trước Hồn Hà!
Hắn bị sương mù bao vây, hai tay chắp sau lưng, nhìn chằm chằm vào chỗ sâu nhất của Ách Thổ, nguồn gốc của mọi sự quỷ dị.
Tất cả mọi người rung động, trong lòng như có vô vàn cơn sóng dồn tới, tất cả đều hóa đá tại chỗ!
Vậy là đã gọi thành công cường giả Vô Thượng trở lại ư?!
Điều này ... Làm cho người ta khó có thể tin được, tuy nhiên ai nấy đều mang tâm lý thử xem sao, kết quả thực sự có thể thấy được nhân vật cường đại như vậy giá lâm ở nơi này?
Một lát sau, những người ở đây vẫn tiếp tục ngẩn người có chút không thể tin nổi.
Hồn Hà yên tĩnh, không còn một chút tiếng động nào nữa!
Ngay cả là chỗ sâu nhất của chung cực Ách Thổ cũng là một mảnh tĩnh mịch, ngay cả vị Vô Thượng kia cũng mất đi thanh âm.