Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thời nay, phàm là người tiến hóa đều có thể bắt được đủ loại dị tượng đặc thù, ngay cả phàm nhân cũng có thể có cảm giác, mơ hồ nhìn thấy "kỳ cảnh" ngoài trời.
Sở Phong rất nôn nóng, hắn đi một trăm lẻ tám vòng giống như muốn tự mình vào trong đó xem, hắn cách hồn quang động kia càng ngày càng gần.
“Ta thật sự không muốn đi!” Hắn nhịn không được than thở, cái này còn cần phải nói đạo lý sao? Vô luận bọn họ thay đổi lộ tuyến như thế nào thì dưới chân đều hiện ra văn tuyến, tựa như một đường hầm thời không tiên thiên mở ra, điểm cuối chỉ thẳng tới Hồn Hà.
Hắn đã tiễn Tử Loan đi, cô ta cũng không bị ảnh hưởng, Sở Phong ý thức được mình hơn phân nửa trốn không thoát, cuối cùng vẫn phải đi qua.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, chết tiệt! Hắn nguyền rủa, hiện tại chạy tới không phải chịu chết sao? Hắn tự xưng là Sở chung cực không sai, nhưng là tương lai chứ không phải hiện tại.
Bây giờ xông qua đừng nói đối phó với đám người ở trong Hồn Hà, ngay cả con vịt trắng trước đó nếu thân thể không xảy ra vấn đề thì cũng đều có thể giết chết hắn.
Sở Phong thử lần cuối cùng, vô luận là vượt núi vượt đèo, hay là vượt sông Thái Dương cũng đều không có tác dụng gì.
Dưới chân đại đạo văn lạc lan tràn giống như gợn sóng, lại giống như tinh hà đan xen, vì hắn tạo thành một con đường, cuối cùng vẫn là thông tới Hồn Quang động kia.
"Nếu như không thể lựa chọn, không cách nào phản kháng, vậy thì mạnh mẽ giáng xuống vậy!”
Thỏa hiệp, cúi đầu, hắn tuyệt đối không thừa nhận, ta đi qua còn không được sao?!
Sở Phong bị bức điên, cắn răng quyết định sẽ tự mình đi qua!
Vô luận là lực lượng đang dẫn dắt hắn hoặc là người nào đó ra tay bức bách hắn đi Hồn Hà, hắn cũng không muốn mình trở nên quá mức chật vật.
"Con vịt trắng kia đã từng rất sợ hãi ta, còn có, trước kia con Hắc Cẩu ánh mắt nhìn ta rất không đúng, ta tựa hồ rất giống một người ư?"
Trên đường đi, Sở Phong bắt đầu điên cuồng hành động!
Đầu tiên hắn lựa chọn quần áo thích hợp, sau đó làm chúng trở nên rách rưới, cuối cùng dứt khoát trực tiếp tìm ra một bộ chiến y rách nát mà lão cổ đưa cho hắn từ thời tiền sử mà không biết đào bới ra được từ đâu rồi mặc vào!
Sau đó, hắn lại tự làm mình trở nên nhem nhuốc.
Hắn sờ soạng một trận, đem tiểu mâu gỗ đen dài bằng đũa ra cắm vào giữa tóc làm trâm gỗ!
Hắn cảm thấy thứ này tuyệt đối cổ xưa, giá trị cũng không thể tưởng tượng được, làm đồ trang trí là rất thích hợp, không đến mức rớt giá.
"Ngô lập đại đạo trên đầu, cổ kim đệ nhất cường, ai đang tụng tên ta, người nào đang gọi ta tới đâu?!"
Sở Phong bày ra một tư thế, cảm thấy vẫn dễ dàng bại lộ, dù sao cấp độ tiến hóa bản thân còn chưa đạt tới lĩnh vực chung cực, cho dù trong miệng hô vang, gặp phải tuyệt thế sinh linh không nói lý lẽ mà một chưởng đánh lên người hắn đó tuyệt đối chính là... nghiền nát xương thịt.
"Giả bộ không đủ mạnh thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện, Đạo Cách cũng bất mãn, ta còn phải... tự làm mình trở nên nhem nhuốc!”
Dọc theo đường đi hắn cất bước về phía trước, cũng đang tự nhìn lại chính mình, nếu không cứ bị động mà đi qua đã đủ nguy hiểm rồi, lại còn bị người khác khinh thường thì cũng quá để bản thân chịu ấm ức rồi.
Ít nhất hắn cảm thấy xuất hiện phải có phong thái của mình, vô luận là giả bộ hay là tương lai sẽ như thế, hiện tại cũng không muốn quá mức chật vật.
Thế nhưng hắn lật khắp toàn thân cũng không tìm ra được mấy món đồ có thể làm bản thân trông hoài cổ hơn, cũng chỉ có bình đá cùng ba hạt giống có thể cầm được, thế nhưng mấy thứ này hắn không dám mang ra.
Nếu không hắn không chừng giống như tiên đế tọa hóa lưu lại vô thượng đạo quả kia, ai cũng muốn cắn một miếng, ai cũng muốn nếm thử "thịt Đường Tăng".
“Luân Hồi Thổ!”
Về sau Sở Phong phát hiện cũng chỉ có thứ này đủ đặc thù, cũng đủ cổ xưa, cũng không biết tích lũy ở cuối đường Luân Hồi từ bao lâu rồi mới tích cóp được chút đất vậy.
Huống hồ lão Cổ từng nói, đại ca Lê Đà của hắn tìm kiếm thời gian dài đằng đẵng, cũng không biết có tìm được một lượng hồn nhục hay không.
Tên của thứ này tựa hồ hẳn là… hồn nhục!? Dường như nó còn có một cái tên đáng kinh ngạc hơn.
“Ta phải làm gì đây?” Sở Phong cắn răng một cái, đem hồn nhục trực tiếp hướng trong huyết nhục của mình luyện hóa, thứ này khí tức đủ cổ xưa, nếu như toàn thân đều tản mát ra khí tức năng lượng rất hoài cổ thì phỏng chừng không ai dám nói mình là tiểu tử đầu mấy chỏm tóc.
“Đến lúc đó cũng đừng hòng chọc ta, trong mắt Bản Thiên Đế, các ngươi đều là một đám lão bồi tử mà thôi!” Sở Phong tự động viên mình một phen.
Nếu như mình cũng không tin mình làm sao có thể hù dọa người khác?
“Thật là đau!” Sở Phong nhe răng trợn mắt, đem hồn nhục rót vào trong thân thể, toàn thân đều đau giống như đao cắt, máu chảy đầm đìa, vượt qua nỗi đau trước kia, quá khó chịu.
“Không được, còn phải sắp xếp thành phù văn vô thượng mới càng giống bộ dáng của tiên cổ!” Sở Phong suy nghĩ một chút, trực tiếp xuống tay với mình, sắp xếp hồn nhục trong huyết nhục, xây dựng một loại ký hiệu khó có thể phỏng đoán.
Ban đầu hắn phát hiện ra quang minh tử thành trên đường Luân Hồi, cái cối đá khổng lồ kia nghiền ép thi thể Vạn Linh, sẽ có một hàng kim sắc ký hiệu hiện lên.
Sau đó hắn thấy một biểu tượng vàng toàn diện và hoàn chỉnh hơn, sâu sắc hơn so với cối xay đá, bắt nguồn từ một lần phát sáng của bình đá.
Hiện tại hắn chính là đang khắc loại văn tuyến này lên người.
Không lâu sau khí tức của Sở Phong thật sự thay đổi, cổ xưa, thâm thúy, bỗng nhiên có chút không thể phỏng đoán, làm cho người ta hoàn toàn nhìn không thấu.
Sở Phong kinh nghi, hiệu quả cũng quá rõ ràng rồi đó!
Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy bản thân giống như là thay đổi thành người khác, tự nói: "Ta vậy mà lại trở thành người cổ xưa, thần bí, cường hoành như vậy, ta là chí cao sinh linh ư?!”
Đây quả thực là vừa tự tin vừa mê hoặc mình!
Đương nhiên hắn không thừa nhận, hắn chỉ muốn nói bổn thiên đế chỉ là tạm thời thôi miên chính mình hết thảy đều là vì ma luyện, làm cho mình mạnh hơn, vạn cổ vô song.
“Ổn rồi, tới thôi.”
Sở Phong thật sự bất chấp tất cả, đem hồn nhục đánh vào trong xương cốt, cùng tủy xương hòa tan cùng một chỗ, sau đó lục phủ ngũ tạng, toàn thân đều có thể cảm nhận được.
Ai dám làm bậy như vậy chứ? Đổi lại là người khác thì đây chính là cách thức tự dày vò chính mình.