Phụt!
Song, chiến mâu phát ra ánh sáng chói mắt, lao tới như một ánh chớp màu vàng. Nháy mắt đâm thủng một vị sinh vật cấp Vương, máu Vương bắn tung tóe.
"A..."
Kẻ đó kêu lên thảm thiết, tóc nhuộm máu đỏ tươi, khuôn mặt méo mó, giãy giụa rút lui. Thế nhưng chiến mâu này quá kinh khủng, nó khe khẽ rung lên, phụt một tiếng, cả người kẻ đó chia năm xẻ bảy, chết thảm tại chỗ.
Chư vương cứng người, lẽ nào cũng không còn biện pháp như trước sao? Phải biết rằng lần này số vương giả tiến vào nhiều hơn, liên thủ còn không áp chế nổi những thứ vũ khí cổ này?
Sở Phong nhìn về phía Hoàng Ngưu, đây là loại vũ khí gì? Một vị vương giả nói chết là chết, quả thực dọa người, vô cùng đáng sợ.
"Trên chiến mâu này còn lưu lại vết tích cổ đại, càng chống đỡ nó càng sát phạt!" Hoàng Ngưu nghiêm túc cho hay, những binh khí này rất ghê gớm.
Cả vườn thuốc có ít nhất sáu bảy món vũ khí cổ đại bay lượn khắp nơi, tất cả đều hết sức khủng bố. Mỗi lần xuất kích sẽ có máu Vương văng lên, khó có thể ngăn cản.
"Đây là binh khí trấn giáo của tòa thánh huy hoàng nhất thời đại, tại sao tất cả đều ở đây?" Có một vị cường giả nhân loại run giọng hỏi, hắn ta là người phương Tây, hiểu rõ đoạn lịch sử ấy.
Binh khí của tòa thánh trong truyền thuyết, đó là thánh vật được thần hóa, vô cùng kinh khủng. Tương truyền bất kì cái nào cũng uy năng không gì sánh được. Vậy mà đều ở trong vườn thánh dược.
"Đám người Schieler, Hắc Long Vương xuất thủ rồi. Bọn họ thế mà lại muốn hàng phục vũ khí trấn giáo tòa thánh!" Có người kêu lên thất thanh.
Quả thực không chỉ có bọn họ, Bất Tử Phượng Vương, Ngân Nguyệt Lang Vương cũng đang xuất thủ. Nhóm cường giả ở xung quanh đi theo bọn họ cũng trợ giúp trấn áp.
"Chúng ta có thể hàng phục một món được không?!" Ánh mắt Đại Hắc Ngưu rực lửa, chưa gì đã chảy nước miếng.
"Đừng mơ, đến cả đám người đột phá được sáu sợi gông xiềng, cộng thêm sự giúp sức của chư vương cũng chưa chắc đã thành công, cần phải tránh nặng tìm nhẹ." Hoàng Ngưu nói.
Lúc này áp lực của mọi người giảm bớt bởi vì năm đại cao thủ tuyệt thế đã xuất kích. Dưới sự trợ giúp của những người theo sau, mỗi người chia nhau chống đỡ một món vũ khí cổ xưa.
"Giết!"
Những vương giả khác thấy thế, tách khỏi bọn họ, lướt về phía trước. Mục tiêu là trái cây và phấn hoa thần thánh, cơ hội ngàn năm có một trước mắt, ai lại muốn bỏ qua?
Lần trước bọn họ bị những binh khí kia ngăn trở, bỏ lại một số thi thể, chật vật rút lui. Hôm nay rốt cuộc có thể xông qua!
Có điều vẫn còn máu bắn lên. Mặc dù năm đại cao thủ cùng rất nhiều người theo sau xuất kích, muốn hàng phục vũ khí thần bí mà tòa thánh lưu lại, thế nhưng nơi đây cũng vẫn ẩn chứa sát khí.
Chiến mâu nhanh như chớp, đại kiếm lốm đốm rỉ sét thỉnh thoảng tránh thoát. Mỗi lần đều tạo thành một phen giết chóc khiến một số sinh vật cấp Vương sợ hãi.
Một nhóm đông người bị cản trở, thương vong rất nặng. Một bộ phận nhỏ những người xông tới, tiếp cận mục tiêu.
Ba người Sở Phong đánh tới, hào quang trong mắt bừng bừng, đang để ý gốc cổ thụ này.
"A..."
Đột nhiên một thú vương với thể hình khổng lồ kêu lên thảm thiết, nó bị chém thành hai nửa, chớp mắt tan biến.
Chuyện gì vậy? Người xông đến chỗ này sợ hãi, không phải đã tránh khỏi đám vũ khí cổ đại đáng sợ được lưu lại rồi sao?
"Sinh vật mọc lên từ rễ cổ thụ, chúng... sống dậy!" Có người kêu to.
Cách đó không xa, thú vương khổng lồ kia bị bổ thành hai nửa là vì nó ở gần một gốc cổ thụ. Từ lớp đất lộ ra một bàn tay tắng như tuyết, trong tay nắm kiếm quang, chém nó ra làm đôi.
Khu vực này vô cùng nguy hiểm, trong đất bùn có sinh vật nối liền với gốc của cổ thụ, bọn chúng vậy mà còn biết chiến đấu.
"Keng!"
Sở Phong cũng gặp phải công kích, thế nhưng hắn lần đầu dùng phi kiếm đỏ thẫm, chém vào một thanh kiếm quang, tóe ra ánh sáng của năng lượng thần bí.
Trong lòng đất có sinh vật, bọn chúng hành động bất tiện, nhưng thực sự có sức sống thì có thể đánh một trận.
Soạt!
Chỗ đáng sợ nhất là, nữ tử nằm sấp trên mặt đất, sau lưng trắng nõn lại mọc ra một đôi cánh trắng tinh, mạnh mẽ rung động, một nửa thân thể chôn dưới đất muốn thoát ra, tỏa ra uy áp mạnh mẽ.
"Thiên thần, loại sinh vật này trồng từ dưới đất hả?" Sở Phong ngạc nhiên.
Các sinh vật cấp Vương khác cũng khiếp sợ, chẳng lẽ nói chôn ở dưới đất đều là loại sinh vật như thiên thần?
"Quan tâm các ngươi là thứ gì, giết hết!" Thân là cường giả cấp Vương, nào có hạng người khiếp nhược. Sau phút xuất thần ngắn ngủi, mọi người lại nhao nhao gào to, tấn công những sinh vật này.
Không thể không nói, dù cho còn rễ cây quấn quanh, không thể trưởng thành hoàn toàn, nhưng những sinh vậy này vẫn đáng sợ cực độ. Nửa cơ thể chôn dưới đất, lộ ra mỗi cánh tay nhưng lực sát thương khủng bố như cũ.
Trong vườn thánh dược dần dần nguy hiểm, nhìn thì thiêng liêng, còn có cơ duyên to lớn. Thế nhưng động một tí là chết, lúc nào cũng có thể bỏ mạng.
Mảnh đất này máu tươi bắn tung tóe, có một số cường giả bị đánh chết, chết ở ngay dưới gốc cổ thụ thần thánh, máu Vương đỏ tươi, nhìn mà giật mình.
Đại Hắc Ngưu chửi thầm, trên cánh tay của nó có một vết thương đáng sợ, sâu đủ thấy xương. Vừa rồi suýt nữa bị phế một cánh tay, thực sự nguy hiểm.
Sở Phong, Hoàng Ngưu, Đại Hắc Ngưu liên thủ, rốt cuộc đánh tới, xông qua khu vực đáng sợ, tiếp cận rừng cổ thụ thần thánh tốt lành.
"Trời ại, ta cảm giác muốn thoát xác phi thăng, ha ha..." Có thú vương cười to, kích động khó tự kiềm chế.
Một bộ phận nhỏ sinh vật cấp Vương tiên phong giết tới đây, đứng dưới tia sáng thần bí của ruộng thuốc, tất cả đều rung động. Trên những cây cổ thụ này đều nở hoa kết trái, chói lọi không gì sánh được.
Sở Phong, Hoàng Ngưu, Đại Hắc Ngưu đều giết đến nơi. Bọn họ đều chịu ít thương tổn, đổ chút máu, nhưng bây giờ không còn cảm giác đau đớn, trong lòng tràn đầy sung sướng.
Đứng trong ruộng thuốc nhỏ này, toàn thân thư thái, lỗ chân lông trên cơ thể mở ra, mùi thuốc ngấm vào máu thịt, khiến người ta muốn rời khỏi mặt đất mà bay lên.
"Ha ha..." Đại Hắc Ngưu cười to, quá kích động.
Sở Phong và Hoàng Ngưu cũng hưng phấn, bắt đầu hành động trước tiên, muốn trèo lên trên cổ thụ, nơi đó có đóa hoa óng ánh, cũng có trái cây trong suốt.
Hừ!
Một tiếng hừ lạnh truyền đến, sát khí tràn ngập.
Cách đó không xa, có mấy người đi tới, tiến sát chỗ này.
Cầm đầu là một thanh niên vóc dáng cao ngất, tóc dài tựa ánh lửa vàng đang bùng cháy, trong con ngươi có chùm tia sáng mãnh liệt bắn ra, khí tức khủng bố, thoạt nhìn giống như thần Mặt Trời vậy.
Hoàng Kim Sử Tử Vương đến rồi!
Bên cạnh gã có mấy người đi theo, trong đó có Sài Vương và Báo Vương. Hai người này mang theo nụ cười khẩy, nhìn chằm chằm nhóm người Sở Phong.
"Hừ!"
Lại là một tiếng hừ lạnh truyền đến. Cách đó không xa, một bóng người cao to đi tới, mái tóc dài màu đỏ xõa tung, gương mặt trắng nõn như ngọc, con người sáng rực, tản ra khí tức cường đại. Xích Lân đến rồi!
Trên người hắn ta vốn dĩ có một vết thương, chính là ở lần tấn công vườn thánh dược trước bị đại kiếm lố đốm rỉ sét chém thành, khó có thể khép lại, nhưng sau này nhờ có sự tương trợ của Hắc Long Vương, ép ra một tia thánh quang, hắn ta mới diệt trừ được tai họa ngầm.
Đều là Long tộc, Hắc Long Vương cũng chú ý đặc biệt tới hắn ta.
Lúc này trong cơ thể Xích Lân tràn ra sát ý, mái tóc đỏ phấp phới, khuôn mặt anh tuấn của hắn ta hiện lên nụ cười lạnh lùng.
Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu đều nhíu mày, bọn họ biết đã xảy ra phiền phức lớn.
Sở Phong bình tĩnh mở miệng: "Cơ hội không nắm chắc sẽ mất, bây giờ không phải lúc giải quyết ân oán, hái xong quả thần, chúng ta ra ngoài thoải mái đánh một trận!"
Nơi đây quá nguy hiểm, ai cũng không biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Xích Lân vẫn chưa lên tiếng, bên kia Sài Vương, Báo Vương đều cười lạnh, khóe miệng lộ ra vẻ chế nhạo.
"Ngươi còn muốn đạt được cơ duyên? Nơi này có đất đặt chân cho ngươi chắc?!"
Hai tên đó chế giễu, những vị cường giả khác cũng cười lớn.
Ánh mắt Sở Phong hừng hực, phóng tầm nhìn qua đó, nhất thời khiến tim Sài Vương và Báo Vương đập nhanh, không tự chủ được ngậm miệng lại.
Hoàng Kim Sư Tử Vương bước lên phía trước, mái tóc dài màu vàng kim xõa tung, toàn thân phát sáng, giống như được một vầng mặt trời lớn bao phủ, có một luồng sức mạnh thần thánh tràn ngập, chấn nhiếp nhân tâm!
"Đều cút hết cho ta!"
Hoàng Kim Sư Tử Vương mở miệng, lời nói thờ ơ, bá đạo vô cùng. Gã nhìn chằm chằm nhóm người Sở Phong, muốn lập tức đuổi bọn họ đi, không cho bọn họ một chút cơ duyên nào.
"Keng!"
Một thanh phi kiếm đõ thẫm vọt lên, sát khí ngập trời.
Ánh mắt của Sở Phong sắc bén, nhìn chằm chằm Hoàng Kim Sư Tử. Hắn không hề sợ, giết thì giết đi!