Đồng thời, hắn dùng phương pháp hô hấp đặc biệt khôi phục năng lượng thần bí bên trong cơ thể, cả người bay lên không, công kích về phía trước, muốn thừa dịp Hoàng Kim Sư Tử bị thương nặng, lấy mạng của nó.
Vận dụng loại đại sát khí như Kim Cương Trác này, hắn không có một chút áy náy, chưa nói tới thắng mà không vẻ vang, bởi vì cảnh giới của đối phương cao hơn hắn rất nhiều, không thể nào nói công bằng ở đây được.
"Rống!"
Sư Tử Vương phát ra tiếng gào kinh khủng, trong thời khắc này, nó vô cùng quả quyết, vậy mà xoay người bỏ chạy, thương thế của nó quá nặng, nửa phần thân thể bên phải kém chút là bị chặt xuống, nó sợ nếu tiếp tục đại chiến sẽ chết ở chỗ này.
Anh hùng khí khái, mặt mũi gì đó, nó không quan tâm, quay người phi nước đại mà đi.
Tất cả mọi người mắt trợn tròn, Sư Tử Vương chấn nhiếp tứ phương mà lại sợ hãi chạy trốn như vậy?
Sở Phong khống chế phi kiếm, đánh ra một đòn cuối cùng, phù một tiếng, để lại thêm một vết thương ở sau lưng Sư Tử Vương, máu bắn tung tóe, sâu đủ thấy xương.
Rất nhanh, Sư Tử Vương chạy khỏi phạm vi công kích của phi kiếm, biến mất khỏi nơi này.
Sở Phong cũng không có đuổi theo, tìm lại Kim Cương Trác trước đã.
Lúc này, Sài Vương, Báo Vương, tất cả đều bị dọa sợ, vài con sinh vật vương cấp xoay người bỏ chạy.
"Chạy đi đâu!"
Sở Phong run tay, một lần nữa tế ra Kim Cương Trác, đánh xuyên qua bức tường âm thanh, phịch một tiếng, đánh lên trên lưng của Báo Vương, khiến cho nó nổ tung tại chỗ, chết oan chết uổng.
Mấy con sinh vật vương cấp còn lại cũng sợ mất mật, nào dám dừng lại, điên cuồng chạy trốn.
Đám vương giả còn lại đều rung động khó hiểu, tất cả đều sợ ngây người.
Bọn họ tận mắt chứng kiến một trận chiến này, cả đám đều hóa đá, loại chiến tích này nếu là truyền ra bên ngoài, tất nhiên sẽ khiến cho oanh động to lớn!
Đây chính là Sư Tử Vương có danh xưng cùng cảnh giới bất bại, thế mà lại bị đánh bỏ chạy, suýt nữa mất mạng!
Sư Tử Vương trọng thương chạy trốn, cánh tay và nửa người bên phải suýt nữa là bị Kim Cương Trác xoắn đứt xuống, khiến cho cả vườn thánh dược ở Vatican phải chấn động!
"Tôi không nhìn lầm chứ, người máu me đầy mình dùng tốc độ vượt qua tốc độ âm thanh chạy trốn chính là Sư Vương Châu Phi? !" Ven đường, rất nhiều người đều trợn to hai mắt.
Chỗ sâu trong vườn thánh dược, Sở Phong nhặt Kim Cương Trác lên. Trên thân nó không dính một vệt máu, ôn nhuận óng ánh giống như là kiệt tác của một đại sư nghệ thuật.
Trên mặt đất, thân thể Báo Vương chia năm xẻ bảy, nó chết rất thảm.
Trước mắt, chưa có nhiều sinh vật cấp Vương đến nơi này, tất cả không nói lời nào, đều bị trấn trụ, ngay cả Sư Tử Vương đã đột phá bốn đạo gồng xiềng cũng bị giết, Sở Ma Vương như thế ai không kiêng kỵ.
"Còn chưa động thủ? !" Hoàng Ngưu kích động, thấp giọng truyền âm, đã đến lúc thu hoạch, một vườn cổ thụ thần thánh, trên cây toàn là trái cây óng ánh, để cho người ta thèm chảy nước miếng.
"Bò....ò...!" Con trâu đen đã kìm nén không được, rít lên một tiếng, cực kỳ hưng phấn vọt tới, bắt đầu ngắt lấy dị quả.
Sở Phong nắm chặt Kim Cương Trác, không có vội vã hành động, mà là quan sát bốn phương, nhìn về phía những sinh vật cấp Vương còn lại.
Những người này lông tóc dựng đứng, từng con đều căng thẳng, quả thực rất khẩn trương, ai biết Sở Ma Vương có tính toán gì, lỡ như hắn cũng cho bọn nó một đòn, ai chịu nổi?
"Sở Vương, cổ thụ thần thánh có chừng mấy chục gốc, đầy đủ chúng ta cùng nhau tiến hóa, xin cậu yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không dám mạo phạm."
Một vị dị loại mạnh mẽ mở miệng, tỏ rõ thiện ý với Sở Phong, đồng thời uyển chuyển biểu thị có thể nhường cho hắn lựa chọn vài cây cổ thụ trước.
Đối với những sinh vật cấp Vương vốn tự phụ này mà nói, đây coi như là cúi đầu và thỏa hiệp, bọn nó thực sự không muốn trêu chọc Sở Ma Vương này, bởi vì cái binh khí hình tròn sáng láng trong tay hắn quá kinh khủng.
Sư Tử Vương là ai? Có thể nói là vô địch cùng cảnh giới, luôn luôn quét ngang đối thủ, tồi khô lạp hủ, từ khi xuất thế đến nay chưa từng bị đánh bại!
Đương nhiên, ngoại trừ cao thủ tuyệt thế đột phá sáu đạo gồng xiềng!
Ngay cả một vương giả bá đạo quét ngang chư vương như thế, kém chút nữa là bị thanh niên đến từ phương đông này xử lý, ai không sợ? Đây tuyệt đối là một kẻ tàn nhẫn.
Sở Phong gật đầu, hiệu quả chấn nhiếp như vậy cũng đủ rồi, hắn nhanh chóng hành động, nhảy lên một gốc cổ thụ.
"Ha ha..." Con trâu đen vui sướng kích động, quả nhiên là trâu gặm mẫu đơn, nó ăn mấy cái trái cây, càng trực tiếp cắn đứt một nụ hoa lớn như cái bát, hào quang đầy miệng.
Vùng đất này mùi trái cây xông vào mũi, nụ hoa nở rộ, các loại hào quang lưu chuyển, sương mù thánh khiết tràn ngập, giống như là thiên đường.
"Kỳ quái, không có hương vị gì." Con trâu đen nhấp nháp, sờ lên cái bụng, không có cảm giác no bụng.
Tinh khí nồng đậm dâng lên bên trong vườn thánh dược, ở chỗ này có ngũ quang thập sắc, giống như là đi vào thế giới thần thoại, từng gốc cổ thụ cắm rễ ở chỗ này, phát ra thánh quang.
Hoàng Ngưu động tác thành thạo, cực kỳ nhanh nhẹn, há miệng cắn lấy một quả đào màu vàng kim, nhai hai ba cái thì nuốt mất.
Sau đó, nó vọt tới trước một dây leo tím óng ánh, ngắt lấy ba cái trái cây lớn bằng nằm tay trẻ con, đưa vào trong miệng, phát ra hào quang màu tím.
"Thật là kỳ quái, không có vị gì cả." Hoàng Ngưu hồ nghi, trái cây tím óng ánh như vậy, dựa theo ghi chép trong sách thì dược hiệu rất đáng sợ mới đúng.
Nhưng là, bây giờ nuốt vào lại cực kỳ thanh đạm, không có gì khác ngoài mùi rất thơm, ngay cả độ ngọt cũng không có.
Nó đang nhanh chóng di động, từ một gốc cổ thụ này nhảy đến một gốc cổ thụ khác, điên cuồng ngửi một đóa hoa đang nở rộ ánh sáng màu lam, còn vận chuyển phương pháp hô hấp đặc biệt.
"Chuyện gì xảy ra?" Lần này Hoàng Ngưu càng thêm khó hiểu, đóa hoa này thoạt nhìn cực kỳ siêu phàm, xanh lam trong suốt, toả ra mấy trăm đạo hào quang, chiếu tới người ta không mở mắt ra được.
Nhưng là, lúc chân chính hấp thu phấn hoa, cũng không có nhẹ nhàng vui vẻ giống như trong tưởng tượng, chỉ có một ít lam quang đi vào trong miệng mũi của nó, nhỏ bé đến mức không thể nhìn thấy.
Hoàng Ngưu kinh nghi bất định, đổi một gốc cổ thụ, liên tiếp mấy lần đều như thế, nó biết có gì đó quái lạ, hơn nữa vấn đề lần này còn không nhỏ.
Một bên khác Sở Phong cũng đang hoài nghi, vùng đất này hương hoa xông vào mũi, sương mù bốc hơi mờ mịt, hào quang vạn sợi, hương thơm thấm vào ruột gan, khiến người ta cảm thấy giống như muốn bay lên khỏi mặt đất, vũ hóa phi thăng.
Nhưng là lúc chân chính chạm đến đóa hoa, những vật chất hữu hiệu hấp thu được cũng không nhiều.
Oanh!
Tốc độ của Sở Phong rất nhanh, vượt qua khoảng cách xa hơn trăm mét, rơi xuống trên mặt đất, dưới chân đất đá bắn tung toé, mấy cái sinh vật cấp Vương ở bên cạnh lập tức tránh đi.
Hắn để mắt tới một gốc cổ thụ toàn thân có màu hồng mã não, phía trên có mấy nụ hoa chói lọi, lớn chừng bằng miệng chén đang sắp nở rộ, ánh sáng đỏ lượn lờ, tràn ngập ra sương mù màu đỏ, thoạt nhìn tuyệt đối là một đóa hoa thần thánh!