"Không được, nơi này quá nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị người phát hiện, chúng ta nên đi nhanh thôi!" Sở Phong nói.
"Nhưng mà đóa hoa kia vẫn còn đang lớn hơn mà.” Hai con mắt của Đại Hắc Ngưu đều sắp toả ra ánh sáng xanh lục, lần đi tới Vatican này nó đã bị tức đến cực điểm, nín đầy cả một bụng tức giận.
Vốn đến vì muốn cướp đoạt một cơ duyên để mạnh lên, cuối cùng lại phát hiện ra tất cả chỉ là một hồi âm mưu động trời, không chỉ không hái được trái cây thần thánh thật sự mà còn suýt chút nữa bỏ cả mạng ở nơi này.
"Nụ hoa cũng có hiệu quả, đây là trái của cây Thánh thụ, hơn nữa nó đã được hun đúc dưới các loại linh hồn máu, dược hiệu cũng rất khủng bố!" Hoàng Ngưu nói.
Nó cũng cảm thấy cứ chờ đợi tiếp quá nguy hiểm, không bằng trực tiếp hái luôn năm nụ hoa này đi, cần gì quan tâm sẽ gợi ra hậu quả gì, trực tiếp chạy trốn là được!
Đại Hắc Ngưu vẫn không cam lòng, nó nuốt nước miếng nói: "Đợi thêm một chút nữa đi, mỗi lần nụ hoa lớn thêm một chút thì dược hiệu sẽ mạnh hơn mấy phần, nói không chừng chúng ta nhờ nó còn có thể một hơi đột phá hai đạo gông xiềng luôn đó!"
Trên thực tế, tuy rằng trên lý trí Hoàng Ngưu và Sở Phong đều muốn rời đi, thế nhưng chân lại không hề bước một bước, cả hai đều muốn nhìn mấy nụ hoa trên cây nhỏ này nở ra.
Nếu như có thể, bọn họ còn hi vọng hấp thu được cả phấn hoa luôn ấy, đợi thêm một thời gian nữa mà thấy nó kết ra trái còn có thể hái đi luôn.
Đáng tiếc, bọn họ không có thời gian dài như vậy, không thể tiếp tục chờ đợi nữa.
"Cái gọi là Thánh thụ chính là một tia sinh cơ bốc lên từ bên trong cái rễ cây khô héo trong lòng đất kia?" Sở Phong hỏi.
“Các danh sơn trong thiên hạ đều không bằng cái này đâu. Hiện tại cái gọi là Thánh thụ này vẫn chỉ mới ở trong giai đoạn thức tỉnh bước đầu, dược hiệu lúc này so với khi nó chân chính chín muồi không cách nào so sánh được, nhưng cũng đã đủ để các sinh vật hiện nay tiến hóa." Hoàng Ngưu cho hay.
"A. . ."
Ở nơi phương xa, bên trong tòa thành truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, âm thanh đánh nhau mới vừa bắt đầu đã hoàn toàn biến mất.
"Không được, mau hái đi, không đi nữa thì không kịp!" Sở Phong nói.
Những người kia sắp sửa trở về rồi!
Lúc này mấy nụ hoa đã lớn hơn một ít, màu sắc cũng càng thêm xinh đẹp, màu sắc tươi đẹp óng ánh, nhìn vô cùng loá mắt, hiệu quả của các linh hồn máu trong đất bùn với nó quá rõ ràng, bên trong những dòng máu kia ẩn chứa lượng lớn tinh hoa, xúc tiến nó lớn lên nhanh hơn.
Trong khu vườn thánh dược thi thể vô số, liên miên thành đống, nhìn thấy mà giật mình. Xích Lân, Ovid trở về từ thành phố thần thánh, tay cầm thanh kiếm lớn và trường đao sáng như tuyết, trên lưỡi dao còn dính đầy máu tươi.
Hiển nhiên tất cả mấy tên sinh vật Cấp Vương chạy trốn bị phát hiện đều đã bị bọn họ giết chết, không ai có thể trốn thoát.
"Đi!"
Dù cho Đại Hắc Ngưu có không cam tâm hơn nữa cũng không có cách nào, lập tức hái hết năm nụ hoa kia xuống, còn không đi nữa thật sự sẽ không kịp.
Năm nụ hoa kia vô cùng óng ánh, sau khi bị hái xuống lập tức tỏa ra ánh sáng thánh khiết, một tia lại một thần quang bắn ra xung quanh, hương thơm tràn ngập thấm ruột thấm gan.
"Vèo!"
Ba người lập tức lao vào bùn đất dưới chân, trực tiếp bỏ chạy thục mạng.
Bọn họ bỏ chạy dọc theo đường cũ, dù cho có rất nhiều nơi đã bị đất đá lấp kín cũng không ngăn được bước chân của ba người, Sở Phong lấy phi kiếm mở đường, thế như chẻ tre lao đi.
Xoạt!
Bọn họ thuận lợi xuyên qua kết giới, đào xuống sâu mấy trăm mét trong lòng đất, trốn về phương hướng thành phố thần thánh, dự định một đường từ lòng đất tháo chạy khỏi Vatican.
Nhưng mà sau đó không lâu cả bọn bắt đầu đau cả đầu, họ phát hiện ra đường này không thông, có ánh sáng thần truyền đến từ phía trước, còn đang tỏa ra sức mạnh hùng hồn, ngăn trở đường đi của bọn họ, khiến họ phải dừng lại.
Đó là vì kết giới bạc trên nền trong thành phố thần thánh đang mở ra, thứ đó bảo vệ cả kiến trúc bên trên và bên dưới lòng đất.
“Đào xuống phía dưới nữa đi!"
Ba người bất chấp, một đường lặn sâu xuống, thế nhưng họ nhanh chóng phát hiện ra kết giới dưới lòng đất của thành phố thần thánh lớn doạ người, hơn nữa bên dưới càng ngày xuất hiện càng nhiều bia đá, ở trên có khắc rất nhiều loại ngôn ngữ khác nhau.
"Dựa theo những hình vẽ được khắc trên bia đá này, phía dưới có khả năng đang phong ấn thứ gì đó!" Sở Phong hoảng sợ.
Kết giới bên dưới lòng đất của thành phố thần thánh vô cùng to lớn, còn có các loại bí văn cảnh cáo người đời sau bằng rất nhiều ngôn ngữ, vừa nhìn đã khiến người ta bất an.
"Làm sao bây giờ, chẳng lẽ chỉ có thể chạy lên trên đất?"
Đại Hắc Ngưu đau đầu, sau đó bắt đầu chia nụ hoa ra, tổng cộng có năm nụ hoa, đầu tiên là mỗi người một viên, những nụ hoa này vẫn đang tỏa hào quang óng ánh loá mắt, khi lấy chúng nó ra còn rọi sáng cả thế giới dưới lòng đất.
Còn sót lại hai nụ hoa, Đại Hắc Ngưu dự định xé ra bình quân phân phối.
"Quên đi, hai người bọn mày mỗi đứa một cái, tao chỉ cần một nụ là được rồi, đổi lại thì những viên tinh thạch màu đỏ kia đều là của tao.” Sở Phong nói.
"Cậu chắc chứ?” Đại Hắc Ngưu hoài nghi, vật này giá trị liên thành, nhiều thêm một nụ hoa liền có thể tiến hóa thêm một lần, là vật rất quan trọng!
Dù cho có là anh em ruột thì lúc này cũng khó có thể từ chối sức hút của nó, đây là thứ mà mọi người cùng lấy được, nó thấy cần phải phân đều.
Hoàng Ngưu biết Sở Phong muốn những tinh thạch màu đỏ kia để làm gì, ánh mắt nó tỏa sáng hừng hực, thật ra nó vẫn muốn xem mấy cái viên tinh thạch màu đỏ kia thêm một chút, nó cũng muốn biết chúng có thể khiến viên hạt giống kia lần thứ hai mọc rễ nẩy mầm hay không.
Cuối cùng, Hoàng Ngưu đánh nhịp nói: "Cứ chia ra như thế đi, mỗi người chúng ta hai nụ, Sở Phong một nụ, lại đưa hắn thêm một viên tinh thể màu đỏ, yên tâm đi, hắn ta sẽ không bị lỗ đâu, có khi về xong hắn hắn còn trồng ra một cây Thánh thụ cũng nên!"
Sau khi Đại Hắc Ngưu nghe vậy thì rất thẳng thắn chia hết nụ hoa ra, sau đó nhanh chóng nhét hai nụ hoa vào trong miệng mình, cứ như thế nuốt xuống.
Hoàng Ngưu cũng không ngoại lệ, nó lập tức đưa nụ hoa vào trong miệng nhai nhai, nếu không lập tức ăn ngay, lỡ như bị người đuổi theo cướp đi thì mấy chuyện bọn họ làm nãy giờ thật đúng là công dã tràng.
Sở Phong vừa ngậm nụ hoa liền thấy một mùi thơm ngát tràn đầy khoang miệng, nụ hoa có vị ngọt, miệng và mũi hắn đều phát ra hào quang, cả người tỏa sáng óng ánh.
Hắn tranh thủ thời gian vận chuyển phương pháp hô hấp đặc biệt, hấp thu thêm phấn hoa, đẩy nhanh cơ thể lột xác và tiến hóa.
Trong lúc nhất thời cả ba người đều toả ra ánh sáng lộng lẫy, sau đó lại quy về bên trong cơ thể, sương mù mông lung bao phủ thân thể, hết thảy lỗ chân lông đều mở ra. Có thể nhìn bằng mắt thường trên cơ thể bọn họ đang tiết ra một ít vật chất không tên, đồng thời tuôn ra còn có mồ hôi, trạng thái vô cùng kịch liệt.