Tại nơi sâu xa nhất trong khu vườn thánh dược, tiểu kết giới lại xuất hiện, bên trong có một cái cây nhỏ sặc sỡ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ óng ánh, nó từ dưới lòng đất mọc lên, khi lần thứ hai nó vươn lên khỏi mặt đất thì những dòng suối máu kia đều chảy về phía nó.
Lúc này đây, có một con Cầm Vương thức tỉnh, cả người nó đau nhức, sau khi nhìn thấy cảnh tượng giống như Tu La của nơi trước mắt này, nó quyết tâm , tự đốt cháy hết máu thịt của bản thân, xông lên giữa không trung, muốn chạy trốn.
Đáng tiếc, lúc này muốn đứng dậy nó cũng loạng choà loạng choạng, tốc độ quá chậm chạp, nhanh chóng bị Trường Đao sáng như tuyết của Xích Lân chém một phát, một đao xuyên qua đầu, lúc này nó mới hét thảm một tiếng rồi rơi thẳng xuống.
Nơi vườn thánh dược một mảnh máu tanh, dù cho là sinh vật Cấp Vương thì cũng khó thoát khỏi kết cục bị tiêu diệt, không chết cũng bị chém thêm một đao.
Cho đến khi nơi này triệt để yên tĩnh lại. Khắp nơi thi thể chất đống, xác người xác thú ngổn ngang, cảnh tượng giống như như là Địa ngục trần gian, bên trong vườn thánh dược đều là màu đỏ tươi của máu.
"Tên con người kia đâu rồi?" Xích Lân mở miệng hỏi, hắn ta có một mái tóc dài đỏ đậm, khuôn mặt giống như Dương Chi Ngọc Thạch, vô cùng anh tuấn, nhưng cũng rất lạnh lùng, hắn ta đứng trên
Hắn đang tìm kiếm thi thể của Sở Phong trong đống xác nhưng mãi không thấy, khi đã đạt tới cái cấp bậc này như bọn họ thì dù cho bị quả hạch đào màu bạc nổ bốn, năm lầm, cho dù thi thể có bị tách rời cũng nhất định phải còn lại một ít hài cốt mới đúng.
"Có cá lọt lưới!"
Trên thực tế, những người khác cũng đang cau mày, sau khi nghe vậy đều bắt đầu hành động, nhanh chóng phóng ra ngoài vườn thánh dược bắt đầu tìm tòi xung quanh.
"Nơi này có một tên còn sống!" Có người gào to.
Dù cho ở trong hoàn cảnh này thì vẫn có cường giả còn sống, chực chờ cơ hội lẻn vào thành phố thần thánh tháo chạy, nhưng vẫn luôn bị người phát hiện.
"Giết!"
Trong tay Ovid cầm kiếm Quang Minh, nhanh chân tự mình đuổi theo.
( kiếm Quang Minh: kiếm ánh sáng )
Xa xa truyền đến âm thanh đánh nhau, ánh kiếm cao ngất trời.
"Bên kia cũng có!"
Xích Lân nghe được tin báo cũng truy sát theo.
Tại vườn thánh dược, trên mặt đất đều là thi thể, ánh đỏ hoàng hôn khiến nơi đây càng giống như Địa Ngục, khiến người ta sợ sệt run rẩy.
Ngoại trừ mấy người còn đang ở ngoài thì hơn chín mươi phần trăm sinh vật đều chết ở chỗ này, chuyện này nhất định sẽ khiến toàn thế giới khiếp sợ.
Tại nơi sâu xa trong lòng đất cách bề mặt mấy trăm mét, bọn người Sở Phong một đường đào xuống, đi tới nơi tương ứng với vị trí cái cây nhỏ sặc sỡ trên đất.
Dọc theo đường đi, Sở Phong lại thu được mấy chục khối tinh thạch, mỗi viên đều toả ra sức sống nồng nặc, thấy thế hắn ta mừng rỡ trong lòng.
"A, không đào được nữa!"
Ở phía trước có một luồng năng lượng thần bí tràn ngập, hình thành nên một kết giới, nhìn giống như một khiên ánh sáng.
"Cái chỗ quỷ quái này là gì không biết, đến cả dưới lòng đất cũng có kết giới, chúng ta không thể nào đi vào rồi." Đại Hắc Ngưu nguyền rủa.
Lúc này bọn họ đang ở trong một hiểm cảnh nguy cấp, thế nhưng không một người nào trong bọn họ hoang mang rối loạn.
"Tôi vẫn muốn làm một vố lớn đây!" Đại Hắc Ngưu bất mãn.
"Tiếp tục đào đi!"
Bọn họ xoay quay nơi này, nhanh chóng ra tay chung quanh, cuối cùng đào ra một lỗ lớn dưới màn ánh sáng, muốn tìm kiếm kẽ hở, hy vọng có thể xông vào.
Keng!
Phi kiếm của Sở Phong đang đào móc đất đá thì đụng tới một đồ vật gì đó cực kỳ cứng rắn, bị ngăn trở không thể tiếp tục đào nữa.
Hắn ta nhìn thấy trên kết giới có một cây trường đao, nó đã đâm thủng kết giới, khảm chặt ở nơi đó, ngoài ra xung quanh còn có mấy cái mũi tên khác nhau khảm ở trên kết giới.
Điều này chứng tỏ vào thời xa xưa, nơi này đã từng là một chiến trường, những binh khí này đều từng đâm thủng kết giới dưới lòng đất.
"Vatican thật là bí ẩn!" Sở Phong cảm thán.
"Đây là một phần của vườn thánh dược, kết giới này đang bảo vệ một cái cây Thánh thụ nào đó, thực ra, sau khi trời đất thức tỉnh, ở nơi sâu xa trong khu vườn này tuyệt không chỉ có một cái cây, tôi đoán còn có thể có những kết giới khác." Hoàng Ngưu nói.
"Ồ, chúng ta có thể vào sâu bên trong!"
Chỗ kết giới bị binh khí xuyên qua rất không vững chắc, trăm ngàn năm qua không có ai đi xuống lòng đất quan sát nơi này, nơi kết giới vẫn luôn bị những binh khí kia xuyên qua.
"Vèo!"
Cuối cùng, bọn họ vậy mà lại không bị cản trở chút nào, tiến vào trong kết giới, thành công đặt chân vào bên trong vùng đất thần bí nhất của khu vườn thánh dược.
"Cẩn thận một chút, đừng đi sai chỗ, lỡ như gặp phải cái cây Thiên Sứ cổ thụ kia thì phiền phức lớn đó!"
Bọn họ đã từng nhìn thấy hai cái tiểu kết giới ở trong nơi sâu xa của vườn thánh dược, một cái trong đó rất nguy hiểm.
"Chỗ này có một cái rễ cây khô héo!" Đại Hắc Ngưu nghi ngờ hỏi.
Ở bên trong mảnh kết giới này có một cái rễ cây to lớn, toàn thân khô héo, không có chút sự sống nào, cũng không biết đã bị chôn dấu ở đây bao nhiêu vạn năm.
Vẻ mặt Hoàng Ngưu nghiêm túc, nói: "Đây mới thực sự là rễ cây Thánh thụ!"
Ba người quay chung quanh nó không ngừng đào móc, cuối cùng mới nhìn thấy một sợi rễ trắng như tuyết, chiếc rễ này có vẻ khô héo nhưng lại to lớn hơn những chiếc rễ khác, chắc hẳn đây là rễ chính, nó đang mở rộng trên mặt đất.
Trong quá trình đào đất, tổng cộng Sở Phong đã thu thập được mấy trăm khối tinh thạch màu đỏ, cái túi kia trên người hắn đều sắp không chứa nổi nữa.
Bọn họ đi dọc theo cái rễ cây trắng như tuyết kia, đi một đường lên trên, cuối cùng phá tan tầng đất mới cảm nhận được không khí trong lành, vừa lên liền ngửi được một mùi thơm ngát kinh người.
Đồng thời, bọn họ cũng cảm thấy hơi sợ hãi, trong bùn đất lúc này toàn là máu, còn có cả vảy, sừng và lông chim các loại.
"Quả nhiên là cái cây nhỏ màu sắc sặc sỡ kia!"
Ở trên mặt đất lúc này có một cái cây nhỏ, óng ánh loá mắt, thân cây tỏa sáng long lanh, đứng ở khoảng cách gần còn có thể nhìn thấy trên cây đã mọc ra mấy nụ hoa.
"Thật đáng tiếc nha, hoa nhỏ quá!" Đại Hắc Ngưu nuốt nước miếng.
Trên cây giờ có năm nụ hoa nhỏ, mỗi một nụ đều chỉ to như quả nhãn, có vẻ như vừa mới mọc ra không bao lâu, xem chừng từ đây tới lúc nó nở rộ còn cần một ít thời gian.
"Ồ, nó còn đang tiếp tục lớn lên nè?"
Ba người giật mình nhìn, mấy nụ hoa trên cái cây nhỏ màu sắc sặc sỡ khẽ rung động, chúng nó đang lớn lên, tuy rằng tốc độ không quá nhanh nhưng thực sự có chút biến hóa.
"Máu tươi!"
Bọn họ cảm nhận được dòng máu tươi đang chảy trong bùn đất nơi đây đang bị cái cây nhỏ này hấp thu.
Đồng thời, bọn họ cẩn thận nhìn khắp nơi đánh giá, xa xa xuyên qua kết giới có thể mơ hồ nhìn thấy xác chết liên miên thành đống, ai nấy nhất thời kinh sợ.
Nhiều sinh vật Cấp Vương như vậy đều chết cả rồi?
Đây là muốn kinh động cả thế giới luôn đấy à, khi mọi người trên thế giới biết chuyện ở nơi đây nhất định sẽ bị chấn động lớn!