Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 317 - Chương 333: Nửa Đường Tiện Hái Quả Đào (1)

Thánh Khư Chương 333: Nửa đường tiện hái quả đào (1)

Trên thực tế, ở Vatican có tổng cộng sáu đại cao thủ, người này trước giờ vẫn luôn ngủ đông không xuất hiện nhưng vẫn bị Schieler sớm phát hiện.

"Giết!"

Ông lão không đổi về bản thể, trực tiếp rống to bay vọt tới, ông ta muốn giết ra một con đường sống.

Ầm!

Đại chiến kịch liệt bạo phát, đây là trận quyết đấu của hai cao thủ tuyệt thế!

Nhưng lão ta rất nhanh bị thương, vết máu loang lổ khắp người, ngực và bụng lão ta vốn dĩ đã nứt ra từ trước vì trận oanh tạc của quả hạch đào màu bạc, ban nãy suýt chút nữa lão ta đã bị giải thể, hiện tại vết thương lại chồng chất vết thương.

Vèo!

Rốt cục bây giờ ông ta đã tìm được một cơ hội, vọt tới một phía khác trốn đi.

Bắc Cực Vương cười lạnh đuổi theo, thỉnh thoảng còn đánh ra những tia năng lượng kinh khủng về phía trước, đánh cho ông lão kia thỉnh thoảng ho ra máu.

Vatican yên tĩnh, bên trong vườn thánh dược đầy đất đều là máu, da lông, vảy, xương của thú vương nát vỡ, đâu đâu cũng có, gần như không còn một ai sống sót.

"Chúng ta cũng nên động thủ thôi, tới giúp một tay!"

Đúng lúc này, mấy vị nam nữ mặc khôi giáp Quang Minh xuất hiện, tất cả đều là sinh vật Cấp Vương, đi vào bên trong vườn thánh dược, trong đó còn có người đã từng rất nhiệt tình với Sở Phong, dẫn bọn Sở Phong đi dạo trong thành, để hắn quen thuộc các nơi.

Cách đó không xa, Xích Lân cũng mang theo mấy vị cường giả xuất hiện, ở trong thời khắc sống còn hắn ta bị Hắc Long Vương triệu hoán trở lại, đến lúc đó hắn ta mới biết nơi đây nguy hiểm đến mức nào.

Cách đó không xa, Bắc Cực Vương và vài tên tay sai cũng xuất hiện.

Phốc! Phốc! Phốc!

Những người này vừa đi vào vườn thánh dược, chỉ cần thấy có sinh vật liền cắm một đao, bất kể có sống sót hay không, toàn bộ đều chặt đầu, tác phong quyết đoán mà bình tĩnh.

Bên dưới trăm mét trong lòng đất, Sở Phong, Hoàng Ngưu, Đại Hắc Ngưu vết thương đầy người, dù cho bọn nó đã cố sức đào sâu xuống đất những vẫn bị năng lượng của quả hạch đào màu bạc gây kia làm cho bị thương không nhẹ.

Ưu thế của chúng nó so với những người khác chẳng qua chỉ có việc phát hiện ra có gì đó không đúng sớm hơn, ban đầu bọn họ còn muốn nhanh chóng chạy đi thật xa, chỉ có điều cuối cùng vẫn không thể chạy thoát.

Chỉ là so với những người bọn họ vẫn tính là trốn thoát, vào thời khắc sống còn, Sở Phong sử dụng Kim Cương Trác xuyên thủng lòng đất, bọn họ lập tức xông xuống bên dưới, một đường điên cuồng đào đất, nhờ vậy mới giữ được tính mạng.

"Đây là cái gì, kim cương sao? To quá!" Đại Hắc Ngưu móc ra một khối tinh thể màu đỏ thắm từ bên trong vết thương trên mông, thứ kia lớn bằng một nắm đấm trẻ con, tỏa ra ánh sáng đỏ.

"Ông nội nó chứ, đau quá đi!” Đại Hắc Ngưu nguyền rủa, ở bên trong vết thương chỗ cái mông của nó bị mấy khối đá như thế đâm vào.

Đôi mắt Hoàng Ngưu đột nhiên trợn tròn, giơ tay lên đọat lấy.

"Xuỵt!" Sở Phong ra hiệu, ở nơi này không nên nháo ra động tĩnh lớn, sát khí trên mặt đất quá nặng, đều đang tràn ngập xuyên xuống đất.

Tại một nơi ở cách mặt đất bên trên mấy trăm mét, Đại Hắc Ngưu đang nhe răng nhếch miệng, nhẫn nhịn đau đớn lấy ra mấy viên tinh thạch hình thoi trong vết thương dưới mông, vừa lấy ra vừa chửi má nó.

Từ khi bắt đầu đến hiện tại, tổng cộng nó đã móc ra tới bốn khối rồi đó!

"Thật là bực cả mình!” Nó thực sự đã tức đến độ mũi bốc khói trắng luôn rồi, ban nãy suýt nữa nó đã bị quả hạch đào màu bạc nổ chết, giờ trên người vết thương chằng chịt, sau khi trốn vào sâu dưới lòng đất còn xui xẻo như vậy.

Tinh thạch màu đỏ bị Hoàng Ngưu cầm lên, nó đang nghiên cứu xem đây là thứ gì, vật này quá rực rỡ, xung quanh như có ráng mây đỏ nhạt lượn lờ, tỏa sáng lóng lánh như là kim cương cực phẩm được cắt gọt kĩ càng, phát ra hào quang rực rỡ.

Sở Phong nhìn sang Đại Hắc Ngưu đang tức giận thở phì phò, thấy nó tức tới chửi bậy thì không nhịn được bật cười.

"Đây chính là loại đất kì lạ kia, có điều năm xưa nó từng được máu của những linh hồn cường giả tẩm bổ qua, bây giờ vẫn còn ẩn chứa năng lượng sinh mệnh kinh người." Hoàng Ngưu nói nhỏ.

"Chúng ta có thể hấp thu không?" Sở Phong nhỏ giọng hỏi.

"Không thể." Hoàng Ngưu lắc đầu.

Đại Hắc Ngưu nghe thế thì thất vọng, cả khuôn mặt đen xì, bên trên viết hai chữ phẫn uất lớn.

Thế nhưng, đôi mắt của Hoàng Ngưu vẫn rất sáng, lại có chút kích động, nói: "Ở chỗ này nhất định có gốc rễ của cây cổ thụ thần thánh, mấy viên tinh thạch ở đây hẳn là do có người đặt vì cây cổ thụ kia, chỉ cần tiếp tục một đường đào xuống, có lẽ sẽ có thu hoạch lớn."

Nó giảng giải cho một người một trâu nghe, có người chuyên môn đem dị thổ tới bồi đắp thứ này, vậy chắc hẳn sẽ có thực vật thần thánh.

Ba người cẩn thận đi tiếp, trong lúc đó Đại Hắc Ngưu vẫn tiếp tục đào móc bùn đất từ trong cái mông phía sau ra, lại móc ra được mấy khối tinh thạch đỏ tươi, mỹ lệ mà xán lạn.

Sở Phong không khách khí cất tất cả đi, hắn ta cảm thấy thứ này đối với hạt giống trong hộp đá của mình chắc hẳn sẽ có tác dụng lớn.

Bọn họ một đường đào tiếp, nhanh chóng di động ở trong lòng đất, tìm kiếm rễ cây thần thánh có khả năng tồn tại ở chỗ này.

"Phương hướng không đúng, dựa theo bố cục trên mặt đất, tôi cảm thấy nên đào theo hướng bắc mới đúng!" Hoàng Ngưu nói nhỏ, nó vừa chợt nghĩ tới nơi đặt cái cây nhỏ sặc sỡ kia.

Lúc này bọn hắn cũng không vội vã thoát thân nữa mà chỉ một lòng muốn tìm gốc cây kia!

Bên trên mặt đất, trong vườn thánh dược, xác chết đầy rẫy. những vết máu loang loang lổ lổ, chung quanh nào là sừng, lông chim, hài, nào là thi thể thú vương, còn có cả màu tươi đang chảy, hơn tám phần mười thú vương tới nơi đây đều đã bị giết chết.

Đây là một thảm kịch lớn, chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng sâu sắc tới thế giới, chuyện này lộ ra nhất định sẽ chấn động mọi nơi!

"Mấy người đúng là tàn nhẫn!" Một tên thú vương còn sống sót nhưng không thể động đậy nói lên, tứ chi nó đứt đoạn vương khắp nơi, nửa thân dưới đã hoàn toàn biến mất, mắt thấy cũng không sống được lâu.

Phốc!

Xích Lân đi tới, vung thanh trường đao sáng như tuyết của mình lên, không chút do dự chém đầu của nó xuống.

"Cùng là loài người, xin anh, cứu tôi với." Cách đó không xa, một cường giả Vương Cấp loài người thân thể thủng trăm ngàn lỗ đang nằm thoi thóp, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, khuôn mặt hắn ta mang theo vẻ khát vọng, nhìn về Ovid.

Ovid mặc giáp trụ quang minh, cầm theo thanh kiếm lớn đi tới, hắn ta không nói gì, chỉ vung thân kiếm rực rỡ lên, trực tiếp chém đầu của người kia xuống.

"Bọn mày là ma quỷ, tại sao lại đối xử với chúng tao như thế!" Còn có một sinh vật Cấp Vương khác đang khàn giọng hét lên, khuôn mặt tràn ngập tuyệt vọng.

Cho dù là cầu xin hay là chửi bới, tất cả đều bị vô tình chém giết, Ovid, Xích Lân đều là lạnh lùng vô tình, căn bản không để ý đến mấy người này, không đáp một lời, trực tiếp bổ thêm một đao.

Máu tươi chảy xuống, lúc chạm vào mặt đất hơi phát sáng, từng đường máu tập tung chảy xuôi về nơi sâu xa nhất của vườn thánh dược.

Những sinh vật sau khi chết tại nơi đây, tất cả máu đều như có linh tính tự động ngưng tụ lại chảy về một nơi, cứ như đang bị một thứ gì đó triệu hoán.

đống xác, lộ ra sát ý.

Bình Luận (0)
Comment