Vì Sở Phong chỉ ăn có một đóa hoa nên trạng thái khá hơn một chút, hắn kéo hai người kia nhanh chóng chạy trốn. Cuối cùng hắn chạy ra đến cạnh biển, chôn hai người xuống bờ cát, chỉ chừa lại chút miệng mũi ra ngoài. Tiếp đó chính hắn cũng chui vào bên trong cát, ngủ đến mê mạn không biết gì.
Nếu như có thể tiếp tục chạy, bọn họ tuyệt sẽ không ở lại chỗ này ngủ say, chỉ là tác dụng phụ của nụ hoa kia quá lớn, quả thực không ai có thể chống cự nổi cơn buồn ngủ do nó làm ra.
Đương nhiên, chỗ tốt mà nó đem tới cũng không nhỏ, nếu như hấp thu được tất cả năng lượng bên trong thì cơ thể sẽ như lột xác, sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Sở Phong ngủ rất an ổn, không biết đã trải qua bao lâu, hắn đột nhiên thức tỉnh, hắn cảm thấy được có nguy hiểm đang tới gần, nhưng mà hai con trâu kia vẫn còn đang ngủ.
Nguy cơ sắp tới, bọn họ vẫn chưa dậy, có thể tưởng tượng được tác dụng phụ của nụ hoa kia đối với bọn họ lớn chừng nào!
"Tỉnh lại mau!"
Dự cảm không tốt của Sở Phong càng ngày càng mãnh liệt, hắn lập tức đánh thức hai người kia dậy,
Hai người kia mở đôi mắt buồn ngủ mông lung ra, vẻ mặt mơ hồ.
"Đi thôi, nhảy xuống biển, trốn vào đấy!" Sở Phong kéo hai người họ vọt thẳng vào trong biển.
Bên dưới biển sâu có rất nhiều sinh vật biến dị nên vô cùng nguy hiểm, nhưng bây giờ Sở Phong cũng không lo được nhiều như vậy, lúc này đây hắn phải đi ngay vào trong biển tránh né nguy cơ.
Sau khi nước biển chiu vào bên trong mũi và miệng, hai người còn lại đều tỉnh táo lên nhiều, suýt nữa ho khan ra tiéng.
"Xuỵt, đừng lên tiếng, gần đây có nguy hiểm!" Sở Phong nhắc nhở, dưới sự ra hiệu của hắn, ba người bơi sâu xuống đáy biển, trốn ở trong nước.
Khi đã đạt tới loại cấp bậc như bọ họ thì đều có thể bế khí rất lâu.
( bế khí: nín thở )
"Ầm!"
Sau khi bọn họ rời đi không lâu, đất dựng bên trên xuất hiện ánh lửa hừng hực, nó gặp phải oanh kích mạnh mẽ của siêu cấp đạn đạo, tuy rằng không phải đạn hạt nhân nhưng cũng đủ để giết chết sinh vật Cấp Vương, uy lực vô cùng lớn.
Toàn bộ đường ven biển dâng lên sóng lớn ngập trời!
Không chỉ ở nơi vừa nãy mà một ít vùng núi phụ cận cũng có ánh lửa ngợp trời, cảnh tượng khủng bố vô cùng.
"Tình huống thế nào, thế chiến bạo phát sao? Bọn họ điên rồi sao?" Đại Hắc Ngưu trừng mắt, triệt để tỉnh táo.
"Schieler điên rồi, Bắc Cực Vương và Hắc Long Vương chắc cũng bị tức điên luôn." Sở Phong nói.
Tại vườn thánh dược ở Vatican.
Hắc Long Vương, Bắc Cực Vương vô cùng giận giữ, cả hai đều điên cuồng tìm kiếm, bọn nó không tiếc hao hết khí lực, thậm chí còn trở thành kẻ địch của tất cả các loài, còn giết chết một lượng lớn sinh vật Cấp Vương, vậy mà cuối cùng lại thành công dã tràng?
Nụ hoa đã bị kẻ khác trộm đi, bị người nửa đường hái được quả đào, đó là vì vận mệnh của bọn họ, lại không còn sót lại bất cứ thứ gì.
"Lão già kia, không phải là ông độc chiếm đấy chứ? !" Bắc Cực Vương phẫn nộ.
"Nụ hoa còn chưa nở ra nữa, tôi sẽ ngu xuẩn hái nó sớm thế à?!" Schieler sắc mặt âm tình bất định.
Hắn ta lại bổ sung: “Lại nói, Xích Lân vẫn luôn bảo vệ nơi này, chắc chắn bọn họ sẽ biết là ai làm ra."
"Vậy sao? “Hắc Long Vương hỏi.
“Rất có thể nụ hoa đã bị Sở Phong đánh cắp." Xích Lân trả lời.
"Một thằng nhãi loài người mà cũng cũng dám đụng đến thuốc quý của ta, ta muốn xé nát hắn ta!" Hắc Long Vương phẫn nộ.
"Augustus đã sai người bắn nổ mười mấy chiếc máy bay, bây giờ đang xác nhận xem rốt cuộc có bao nhiêu người chạy thoát.” Schieler nói.
Hơn nữa hắn ta cũng đã thông báo xuống, nếu như có thể đuổi kịp kẻ đã ăn cắp nụ hoa sau đó lập tức ăn thịt người đó thì nhất định vẫn còn tác dụng, nếu chậm hơn nữa thì nụ hoa có thể sẽ bị Sở Phong luyện hóa.
"Augustus đã xác nhận, Sở Phong từ Phương Đông đã trốn thoát, họ tìm ra dấu vết lưu lại của hắn ở sân bay."
Trên thực tế Augustus đã vận dụng năng lượng của mình, tạo ảnh hưởng tới Âu Châu, khiến bọn họ bắn đạn đạo ra.
Hắn ta là một trong những cường giả Vương Cấp mạnh nhất ở phương Tây, năng lượng rất lớn.
Cho nên mới có cảnh tượng bọn Sở Phong bị đạn đạo tập kích ở bên bờ biển.
"Đáng tiếc là ta đang bị thương, không có cách nào chạy tới đó bắt hắn ta!” Giọng nói của Bắc Cực Vương lạnh lùng, lúc hắn giết chết vị cao thủ tuyệt thế đã đột phá sáu đạo gông xiềng đã bị đối phương trước khi chết phản công, phải trả một giá cái giá không nhỏ.
Hắc Long Vương cũng vậy, một cái cánh của hắn suýt chút nữa đã gãy xuống, không thể bay xa, hơn nữa hắn ta cũng không thể mang đầu của Phượng Hoàng Vương bất tử về nên tâm tình càng thêm ác liệt.
Schieler nói: "Đám người Ovid đã lên đường rồi, ta thấy dù họ không thể giết chết Sở Phong thì cũng có thể đuổi kịp hắn ta, hoặc sẽ tìm được manh mối của tên đó, tạm thời chúng ta có thể ở đây điều dưỡng lại thân thế, cứ phái thêm người ra ngoài đuổi theo Sở Phong là được.”
Cả một buổi tối bọn người Sở Phong đều đi ở trong biển, khi nào không chịu được thì ngủ một chut, lúc nào hơi hơi tỉnh táo thì lại đi tiếp. May mắn chính là bọn họ không gặp phải sinh vật đáng sợ trong biển nào.
"A, tôi quên mất, chỗ này cũng được xem như là Địa Trung Hải, vốn dĩ cũng không có loại sinh vật khủng bố gì." Sở Phong nói xong hai con trâu cũng thở dài một hơi.
Nhưng mà lúc tới nửa đêm bọn họ đột nhiên gặp phải phiền toái, bên trong biển có một con quái vật khổng lồ màu đen điên cuồng lao tới, muốn xé rách bọn họ.
"Đây là quái vật gì vậy?"
Bọn họ không nhìn ra con quái thú này thuộc chủng tộc gì, cơ thể nó như cá nhưng lại có móng vuốt sắc bén.
"Ầm!"
Đại chiến bạo phát, mấy người Sở Phong đều chủ động xông tới, muốn ra tay trước.
Đây là một con quái vật cấp thú vương.
Trận chiến này rất kịch liệt, cuối cùng quái vật bị bọn họ đánh gục, dù cho đây là sân nhà của nó nhưng nó cũng không địch lại ba người này, dù sao lúc này nó cũng đang phải đối mặt với ba vương giả lớn.
“Tôi là một con cá biển.” Nó kể với bọn Sở Phong là mình từng ăn được không ít thực vật phát sáng dưới đáy biển, sau đó thì không ngừng lột xác.
Mấy người Sở Phong thở dài, bên dưới đáy biển quả nhiên có vô số bảo tàng, đây mới chỉ là Địa Trung Hải mà thôi, chỗ này rất cằn cỗi, so với đại dương sản vật phong phú căn bản không cách nào so sánh được.
"Đi, đưa chúng tôi tới Hy Lạp!" Sở Phong ra lệnh cho nó.
Sở Phong giao lưu tinh thần với nó, con quái thú này không biết tiếng người.
Ầm!
Sóng lớn màu trắng ngợp trời xuất hiện, chỉ mười lăm phút sau bọn họ đã theo gió vượt sóng, tốc độ nhanh hơn nhiều, nhanh chóng vượt qua eo biển chạy tới Hy Lạp.
Đại Hắc Ngưu và Hoàng Ngưu nằm luôn ở trên người con cá biển kia ngủ mê man, Sở Phong cũng mơ mơ màng màng nằm ngủ.
Ba ngày sau bọn họ mới thành công vượt qua eo biển, bởi vì hiện tại eo biển so với trước đây rộng hơn rất nhiều, hơn nữa ở trong nước cũng không thể chạy nhanh như trên mặt đất.
Tới lúc này rồi ba người kia vẫn còn buồn ngủ.
Có điều rốt cục cũng đã nhìn thấy đất liền rồi!
Lúc này bọn họ căn bản không biết thế giới đang như thế nào? Nhưng chắc hẳn đều đã sôi trào cả rồi, chẳng qua hiện tại còn sống để về lại Phương Đông mới là chuyện quan trọng nhất.